Đọc bài “Nhức Nhối Con Tim” của nhà văn Tràm Cà Mau
đăng trên báo Việt Luận ngày 17 tháng 4, 2012 mà thấy mình nhỏ bé, tầm thường
trước những tấm gương rất thật, rất bình dị, nhưng rất gần gủi mà cao thượng đến
nỗi không biết mình có thể nào bắt chước được chăng?
Tác
giả kể lại chuyện mình vào bệnh viện mổ tim. Những ngày trước khi mổ, bà vợ ép
ăn để đủ sức khỏe mà qua cuộc giải phẩu. Nhưng sau khi mổ xong, lại bị bón, đến
nỗi ruột già căng cứng như muốn nổ ra. Y tá cho uống thuốc xổ, nước trái mận
đen, và dùng đủ thủ thuật mà vẫn không thể đi tiêu. Đau đớn, khó chịu, đến nỗi
tác giả tưởng rằng mình sẽ không chết vì bịnh tim mà chết vì vỡ ruột già. Thiếp
được vài phút, rồi lại thức dậy, gần như mê sảng, tinh thần suy sụp.
Lúc
nửa đêm, hé mắt ra thấy một bà y tá người da đen, buột miệng thều thào “Có phải bà là thiên thần mà Thượng Đế gửi
xuống giúp tôi không?”. Bà cười nhẹ, đặt tay lên trán và hỏi có điều gì cần
giúp đỡ? Tác giả kể lại chuyện mình bị bón kinh khủng, ruột già sắp bị nổ tung.
Bà cho thuốc vào hậu môn, nhưng không kết quả. Tràm Cà Mau kể: “Rồi bà bảo tôi nằm nghiêng, co chân, và trải
nhiều khăn ra giường, quấn nhiều khăn làm vòng đai. Rồi bà đưa ngón tay vào hậu
môn, móc phân ra từ từ, từng chút một. Cẩn thận, nhẹ nhàng. Khi phần cứng của
phân moi ra hết, thì phần bên trong chảy phọt ra. Tôi thấy người nhẹ như bay bổng
lên không trung, như trên vai mọc cánh, đang bay lượn giữa trời. Khỏe hẳn. Bà y
tá dọn giường, và cho tôi viên thuốc ngủ. Tôi cảm ơn bà. Nụ cười trên môi bà hiền
từ làm tôi liên tưởng đến những bức tượng Quan Thế Âm Bồ Tát. Tôi nắm lấy tay bà
và cảm ơn…”. Xúc động vì tấm lòng của người y tá, tác giả làm một bài thơ đề
tựa “Belinda” là tên của bà. Hôm sau, đưa cho bà xem. “Đọc xong, bà cảm động, ôm tôi mà khóc. Bà nói riêng cho tôi biết, bà
là nữ Mục Sư đang điều hành một nhà thờ Tin Lành trong thành phố nây. Đúng là
bà có Trái Tim của một Nữ Thánh”.
Mấy ai làm được như vậy nhỉ? Đọc câu chuyện thật nầy bỗng
dưng câu Thánh Kinh I Giăng 4:20 như chiếu rọi vào tâm khảm: “Kẻ nào chẳng yêu anh em mình thấy, thi
không thể nào yêu Đức Chúa Trời mình chẳng thấy được!”.
Yêu người như thế cao đẹp là dường bao!