Có một nhà thi
sĩ trước khi qua đời đã yêu cầu thân nhân khắc trên bia mộ của mình bài thơ tứ
tuyệt:
Thế giới có triệu điều không hiểu
Càng hiểu không ra lúc cuối đời
Chẳng sao, khi đã nằm trong đất
Đọc ở sao trời sẽ hiểu thôi”.
Càng hiểu không ra lúc cuối đời
Chẳng sao, khi đã nằm trong đất
Đọc ở sao trời sẽ hiểu thôi”.
Bài thơ mở ra
cái hữu hạn của con người và khép lại với cái vô hạn của cuộc sống. Thử hỏi có
mấy ai hiểu được tất cả sự việc, thông suốt mọi bí mật của kiếp nhân sinh? Dù
là sống lâu trăm tuổi, trải qua mọi ngọt bùi cay đắng của kiếp người thì cũng
chưa chắc đã nắm hết tất cả lý lẽ, tường tận hết mọi trắc trở, để có thể tự hào
rằng tôi đã biết tất cả mọi điều! Ý của những câu thơ dường như trải ra nỗi niềm của một người thấy được cái hư vô của
đời người, để rồi hướng mắt vọng về một cõi xa xăm nào đó, mong rằng ở cõi đời
đời, mình sẽ thấu hiểu được những điều mà ngày nay ở trong thế gian ô trọc mình
không thể nào hiểu nổi.
Thánh Phao-lô
đã từng viết: “Ngày nay chúng ta xem như trong một cái gương, cách mập mờ. Đến bấy giờ
chúng ta sẽ thấy hai mặt đối nhau; ngày nay tôi biết chưa hết. Đến bấy giờ tôi
sẽ biết như Chúa đã biết tôi vậy” (I Cô-rinh-tô 13:12). Có những sự việc
mà ta không hiểu nỗi. Có những câu hỏi mà ta không thể trả lời. Có những con
người mà ta không thể phán đoán. Chúng ta cố gắng đi tìm giải đáp. Nhưng rồi cuối
cùng chỉ biết rằng: có một ngày “tôi sẽ
biết như Chúa đã biết tôi”.