Wednesday, 26 September 2018

CHIẾN HẠM USS NEW YORK


CHIẾN HẠM USS NEW YORK
Hai tòa cao ốc bị đánh sập, xóa hẳn trung tâm Thương mại Thế giới, 3000 người chết, gần 6000 người bị thương tật, hơn 3000 tỉ đô-la mất mát. Đó là tổng kết nhân mạng và vật chất của cuộc khủng bố tại New York vào ngày 11 tháng 9 năm 2001. Riêng những mất mát tinh thần, những đau khổ dằn vặt và nhục nhã thì không kể xiết. Tất cả còn lại chỉ là 7 tấn rưỡi sắt thép dính đầy máu thịt của các nạn nhân.
Nhưng người Mỹ từ chỗ hoang tàn đã làm nên một hình ảnh rất đẹp, rất oai hùng. Họ đã gom 7.5 tấn thép đó về nhà máy để chế tạo thành một chiến hạm trị giá hơn một tỉ đô-la, đặt tên là USS New York. Tám năm sau, khi hoàn thành, ngày 7 tháng 9 năm 2009, chiến hạm được hạ thủy, tiến vào đất mẹ ở cảng New York giữa tiếng reo hò nồng nhiệt hòa lẫn với dòng nước mắt vui mừng để chào đón một kỳ tích, một niềm hãnh diện của dân tộc Hoa Kỳ.
Mỗi gram của chiếc tàu dũng mãnh nầy đều mang thịt da và máu xương của 3000 người ngã gục giữa buổi sáng định mệnh, nhưng giờ đây USS New York sẽ vượt trùng khơi với sứ mệnh bảo vệ nền tự do dân chủ. Dòng lệ đau thương mười năm trước được thay bằng nỗi hân hoan chào đón con thuyền băng mình vào sóng to, gió lớn, đối diện với kẻ thù, gìn giữ non sông.
Có những hạt giống rơi xuống đất, chết đi, nhưng không phải là vô ích. Nó trở thành cây lúa đơm bông nẩy hột. đem lại nguồn sống tiếp nối cho thế hệ mai sau. Hạt lúa cũng như bất cứ hạt giống nào khác đều mang sứ mệnh truyền sinh. Chúa Giê-xu đã tự ví chính mình như thế khi Ngài phán rằng: “Quả thật, quả thật, Ta nói cùng các ngươi, nếu hột giống lúa mì kia, chẳng chết sau khi gieo xuống đất, thì cứ ở một mình; nhưng nếu chết đi, thì kết quả được nhiều” (Giăng 12:24). Những đau thương Chúa Giê-xu trải qua và cái chết dường như thất bại, cay đắng để cuối cùng dẫn đến sự phì nhiêu sung mãn của sự sống phục sinh. Sự sống đó mở ra con đường phước hạnh và tập hợp mọi dân tộc vào vương quốc của nước Trời.
Chết không hẳn là điều tuyệt vọng. Bởi có nhiều cái chết lại khởi đầu cho một trang sử quật cường ở thế hệ mai sau. Hãy chào đón USS New York và hãy mở lòng ra tiếp nhận nguồn sống của Đấng đã vì Bạn chịu đau thương trên cây thập tự.


Sunday, 2 September 2018

“WORABEL”


Bạn có bao giờ nghe nói đến từ ngữ “WORABEL” nầy chưa? Đây là chữ viết tắt của câu nói ‘Work and Life Balance’, nghĩa là ‘Cân bằng việc làm và đời sống’. Chính phủ Nam Hàn mới đây mở ra chiến dịch Worabel để khuyến khích người dân không phải chỉ lo làm ăn đầu tắt mặt tối, nhưng cũng phải ngưng lại để tận hưởng niềm vui của đời sống. Họ nhắc dân chúng rằng mỗi chúng ta chỉ có một đời để sống. YOLO = you only live once!
Chiến dịch nầy rất quan trọng cho xã hội tại Nam Hàn. Bởi vì ở đây có số người làm việc nhiều giờ nhất trên thế giới: trên 20 phần trăm công nhân Nam Hàn phải làm 50 giờ mỗi tuần và họ không chịu nghỉ vào cuối tuần hay ngày lễ. Dĩ nhiên khi làm việc quá tải, nhiều người bị căng thẳng tinh thần, rơi vào trầm cảm khiến cho tỉ lệ tự tử tại Nam Hàn lên rất cao.
Nam Hàn là một nước có sự phát triển kinh tế tột bực. Những sản phẩm của họ như xe hơi, điện thoại di động, đồ gia dụng hay phim ảnh hầu như tràn ngập thế giới. Thu nập trung bình của người dân tại đây lên đến 30.000 Mỹ kim, là một trong số rất ít nước Á châu có lợi tức cao như thế. Tuy nhiên, kể tứ năm 2013, thống kê cho biết hơn phân nửa dân chúng không hài lòng với cuộc sống của mình. Chính vì thế, trong chiến dịch vận động tranh cử của tổng thống đương nhiệm, ông Moon Jae-in đã tung ra khẩu hiệu ‘Người dân là trước hết’. ông mong muốn mọi người thụ hưởng hạnh phúc, chứ không phải chỉ làm việc ngày đêm cho sự giàu có.
Nam Hàn không phải là quốc gia duy nhất quan tâm đến hạnh phúc của người dân. Ở nước Anh, năm 2012 chính phủ đã đề ra những phương án để thần dân hưởng một cuộc sống sung mãn. Riêng nhà nước vương quốc Ả-rập Thống-nhứt còn có một bộ đặc biệt lấy tên là ‘Bộ Hạnh Phúc’ với tham vọng đến năm 2021 ở đây sẽ là nơi hạnh phúc nhất thế giới. Còn nước Bhutan thì đặt tổng sản lượng hạnh phúc của dân chúng lên trên nhu cầu phát triển kinh tế.
Thánh Kinh có dạy chúng ta về ý niệm nầy không? Chúa Giê-xu từng phán: “Nhưng trước hết hãy tìm kiếm nước Đức Chúa Trời và sự công bình của Ngài, thì Ngài sẽ cho thêm các ngươi mọi điều ấy nữa” (Ma-thi-ơ 6:33). Nước Đức Chúa Trời là vương quốc của bình an, hạnh phúc. Người biết tìm kiếm nước ấy hẳn sẽ có một cuộc sống cân bằng, vui thỏa. Bí quyết tuyệt vời của Worabel là đây!

THÚ VUI ĐỌC SÁCH


Dân số Do Thái thưa thớt, nhưng nhân tài thì vô số. Lịch sử dựng lại đất nước chỉ vỏn vẹn 70 năm, nhưng họ đã có 8 người lãnh giải Nobel.
Nước Hungary có dân số không tới 10 triệu, nhưng đã lãnh được rất nhiều giải Nobel. Họ được xem là “quốc gia của những giải thưởng Nobel”.
Lý do? Đây là hai nước có tỉ lệ đọc sách nhiều nhất trên thế giới. Ở Do Thái, trong ngày Sa-bát tất cả mọi hoạt động đều ngưng nghỉ. Cửa hàng, quán ăn, khu vui chơi và ngay cả hãng máy bay cũng ngừng hoạt động. Chỉ một ngoại lệ, tất cả các nhà sách vẫn được mở cửa. Trong ngày đó, mọi người dân đều yên lặng đọc sách. Do Thái là dân tộc duy nhât trên thế giới không có người mù chữ, ngay cả người ăn xin cũng luôn có quyển sách bên cạnh. Đồi với họ, đọc sách là cách tốt nhất để đánh giá con người.
Ở Hungary, trung bình cứ 500 người dân là có một thư viện. Trên toàn lãnh thổ có tới 20.000 thư viện. Họ có tới 5 triệu người thường xuyên đọc sách, tức chiếm phân nửa dân số cả nước. Ở đó phát minh lớn nhỏ nhiều vô số và là một quốc gia Đông Âu sạch sẽ, xinh đẹp với đời sống tinh thần phong phú, đa dạng.
Bây giờ mời bạn nhìn xem thống kê đọc sách trên thế giời. Ở Do Thái và Hungary, trung bình mỗi năm một người dân đọc 64 quyển sách. Ở Trung Hoa chỉ 0.7, Việt Nam 0.8, Ấn Độ 1.2, Hàn quốc 7 quyển. Riêng Nhật Bản đọc tới 40 quyển mỗi năm. Người Nga 55 quyển. Đức và các nước Bắc Âu cũng với con số đó. Năm 2015 thống kê cho biết có tới gần 45 phần trăm người Đức đọc ít nhất một cuốn sách mỗi năm.
Chúng ta ngày nay dường như thiếu kiên nhẫn ngồi yên để đọc một quyển sách. Gọi điện thoại và lướt internet có vẻ thích thú hơn. Thời gian tĩnh lặng, thư thái bên những dòng chữ không còn là một thú vui tao nhã nữa. Những hiểu biết, tin tức đều lệ thuộc vào facebook, youtube, google, như những thứ mì ăn liền dù không biết đó là thật hay giả. Chúng ta quên rằng sự phát triển tư tưởng của một người chính là những gì người đó thu thập từ nơi sách vở. Sách không chỉ ảnh hưởng đến một cá nhân, mà cả đến toàn xã hội.
Sứ đồ Phao-lô ở trong tù, gần đến ngày bị xử chém cũng đã yêu cầu học trò của mình đem đến cho ông những quyển sách bằng da mà ông yêu quý. Ông thường khuyên vị giám mục trẻ tuổi Ti-mô-thê rằng: “Hãy chăm chỉ đọc sách” (I Ti-mô-thê 4:13).


XIN LỖI, ĐÀN ÔNG GIỎI HƠN


Giữa dòng xe cộ, nhiều cặp vợ chồng cãi nhau nên chọn đường nào đến nơi tốt nhất, nhanh nhất. Trong cuộc đụng độ đó, phần lớn các ông đành chịu thua, chìu theo ý quý bà, dù trong lòng rất hậm hực.
Hôm nay xin thưa: cánh đàn ông thật sự giỏi hơn phụ nữ trong việc dò tìm bản đồ và xác định phương hướng. Đây không phải là ý kiến có tính cách hời hợt, mà là kết luận như đinh đóng cột sau một cuộc nghiên cứu. Giáo sư Alexandra Boone của viện đại học California đã làm một cuộc thăm dò nhiều năm với 140 người, cả hai phái nam và nữ tham dự. Kết quả cho thấy cánh đàn ông luôn tỏ ra lấn lướt hơn, giỏi hơn trong việc chọn hướng đi, tìm những con đường tắt, trong khi quý bà thường đi theo những ngã đường quen thuộc.
Cuộc nghiên cứu còn cho thấy tài xế nam có khả năng tìm đường đến nơi nhanh hơn tài xế nữ. Trong khi đó quý bà thường chạy cùng một con đường đã từng đi qua trước đây, chứ ít khi dò tìm những nẻo đi mới. Trong phần kết luận, giáo sư Boone gọi phụ nữ là những người ưa “wandering”, nghĩa là ưa thích nhàn tản trên cùng một con đường mà trước đây đã từng đi qua.
Bạn thấy đó, chuyện gì người ta cũng đem ra mổ xẻ, nghiên cứu. Nhưng biết đâu nhờ cuộc tìm hiểu nầy mà quý bà yên tâm hơn khi ngồi kế bên cho đức lang quân cầm tay lái. Cuộc hành trình sẽ vui hơn nếu vợ chồng không cãi nhau vì những chuyện cỏn con, dù có thể đến điểm hẹn trễ hơn một chút.
Con đường thiên lý của cuộc đời cũng có nhiều điểm giống như thế. Lời Chúa dạy chúng ta, không những chỉ việc lái xe thôi, mà trong mọi sự phải “khiêm nhường đến điều, mềm mại đến điều”.
“Phàm trong các việc làm của con, khá nhận biết Ngài, thì Ngài sẽ chỉ dẫn các nẻo của con” (Châm Ngôn 3:6).