Friday, 26 October 2018

CHÂN DUNG MỘT LÃNH TỤ


Kin Jong-un là chủ tịch nhà nước cộng sản Bắc Hàn. Ông sinh ngày 8 tháng 1 năm 1984 (năm nay 34 tuổi). Ông được báo chí trong nước ca tụng là lãnh đạo đẳng cấp thế giới, có chỉ số thông minh (IQ) cao nhất, có năng lực mạnh nhất.
Tương truyền rằng khi vừa lọt lòng mẹ, ông đã biết nói rành rẽ, năm 3 tuổi biết chơi bóng rổ, 5 tuổi đã biết xử dụng nhiều loại vũ khí, 6 tuổi lái được xe tăng, 9 tuổi đã tinh thông âm nhạc, 11 tuổi biết lái máy bay, 12 tuổi nắm vững tất cả kiến thức của loài người, 13 tuổi biết nói tiếng Anh Đức Pháp, 16 tuổi rành rẽ thuật thống trị đất nước, 17 tuổi hiểu rõ luân lý làm người, 18 tuổi thành thạo triết học cổ xưa, 21 tuổi tinh thông chân lý vũ trụ, 22 tuổi thuộc làu binh pháp, 23 tuổi bắt đầu tham gia chính trị, 26 tuổi được xác định người kế thừa lãnh đạo Bắc Triều Tiên, 27 tuổi thành đại tướng, 29 tuổi lên ngôi và 34 tuổi là “cha ruột toàn dân Bắc Hàn”. Họ có một bài ca tụng, trong đó có câu: ‘Vì tình yêu quá mãnh liệt, xin gọi ngài là cha! Tin rằng trong vòng tay ngài, chúng ta mới có thể sống còn’.
Bây giờ xin mời Bạn xem hình ảnh của một vị lãnh đạo khác. Vị lãnh đạo nầy đã làm thay đổi hàng tỉ người trên thế giới qua mọi thời đại. Ngài biến tội nhân thành thánh nhân, dẫn đường cho những kẻ lạc lối trở về cùng Đấng Chí Cao. Ngài là Chúa Cứu Thế Giê-xu. Thánh Kinh mô tả Ngài như sau:
“Trước mặt Đấng Tạo Hóa, Ngài lớn lên như cây non nứt lôc, từ gốc rễ mọc trong lòng đất khô hạn; Ngài chẳng có thân hình đẹp đẽ. Loài người nhìn ngắm, thấy Ngài không có gì hấp dẫn. Ngài bị loài người khinh dễ, khước từ; Ngài là con người đau đớn, quen chịu sầu khổ. Loài người thấy Ngài liền ngoảnh mặt, bỉu môi, không thèm đếm xỉa. Tuy nhiên, Ngài đã gánh nỗi buồn bực và chịu cảnh đau thương thay cho chúng ta” (Ê-sai 53:2-4).
Giữa hai vị lãnh đạo nầy, Bạn sẽ chọn ai làm Đấng Cứu Rỗi cho cuộc đời mình?

Wednesday, 17 October 2018

TÔI KHÔNG CÓ KẺ THÙ


Một trong những khôi nguyên giải Nobel Hòa Bình lừng danh trong thời đại chúng ta là nhà văn Trung Hoa Lưu Hiểu Ba (sinh 1955, chết 2017). Ông đã được xướng danh khi còn nằm gai nếm mật ở trong tù. Ngày trao giải ông không được nhà cầm quyền cho phép đến dự. Chiếc ghế ông ngồi để trống. Ông đã vĩnh viễn ra đi khi còn ở trong ngục tối.
Hôm 13 tháng 7, 2018 người ta kỷ niệm một năm ngày ông qua đời, Nhân dịp nầy ở Đài Loan bà Aihua Cheng đã trưng bày một tác phẩm điêu khắc nhà văn Lưu Hiểu Ba, bên cạnh có một chiếc ghế trống để gợi nhớ sự kiện ông không được phép đến Na-uy nhận giải. Nhưng điều mọi người chú ý là trên chiếc ghế đó, nhà điêu khắc đã để một cánh hoa hồng với dòng chữ ‘Tôi không có kẻ thù’. Lời nầy trích trong diễn văn nhận giải ông gửi ra ngoại quốc, cũng là nhân cách cao thượng của người tù lương tâm thế kỷ nầy.
Lưu Hiểu Ba luôn sống trong tâm tình biết ơn, và dù có bị đàn áp cho đến chết ông vẫn một mực tuyên bố mình không có kẻ thù, không nuôi dưỡng thù hận. Trong bài diễn văn đầy xúc cảm đó ông viết: ‘Hận thù có thể làm thối rửa trí khôn và lương tâm con người. Não trạng thù hận sẽ đầu độc tinh thần của một dân tộc, kích động những cuộc chiến dã man, gây chết chóc, tiêu hủy tình người cũng như ngăn chận dân tộc tiến tới tự do, dân chủ. Chính vì vậy mà tôi hi vọng sẽ vượt qua những gian khổ của mình, lấy thiện chí cao độ đối lại sự thù nghịch và lấy tình thương đẩy lui thù hận’. Ông chưa nhìn thấy những thành quả suốt đời tận tụy hi sinh, nhưng tinh thần nhân ái đó luôn ngời sáng cho nhiều thế hệ mai sau.
Ganh ghét, thù hận là bản tính ma quỷ gieo rắc trong mỗi con người. Chúng ta kèn cựa lẫn nhau, xâu xé nhau từ gia đình ra đến xã hội, từ trong nước ra đến cộng đồng thế giới. Người ta nhân danh lý tưởng để gây máu đổ thịt rơi, nhưng thật ra chính là bởi lòng hận thù xui khiến. Trên môi miệng nói ‘tôi không có kẻ thù’ rất dễ, nhưng mỗi ngày sống với nhau bằng tình yêu, sự khoan dung, tha thứ không phải lúc nào cũng làm được.
Cầu xin Chúa ngự trị trọn vẹn trong đời sống chúng ta để có thể làm theo lời sứ đồ Phao-lô khuyên nhủ: “Hãy ở với nhau cách nhơn từ, đầy dẫy lòng thương xót, tha thứ nhau như Đức Chúa Trời đã tha thứ anh em trong Chúa Cứu Thế vậy” (Ê-phê-sô 4:32).





Wednesday, 10 October 2018

CON ẾCH THÀNH CÔNG


Đàn ếch tổ chức cuộc thi xem ai có thể leo lên tới đỉnh của một cái tháp. Khi trò chơi bắt đầu, đa số nhìn thấy chiều cao của ngọn tháp đều lắc đầu bàn luận với nhau: ‘Thật là quá khó. Chắc chắn chúng ta không làm được. Chúng ta chỉ là những con ếch nhỏ bé, làm sao leo lên tới đỉnh được chứ?’. Thế là nhiều con bỏ cuộc.
Cũng có một số ếch bạo gan cố gắng leo lên, những con ở dưới la ó: ‘Thật là quá khó. Không ai có thể làm điều điên rồ như vậy’. Cứ nghe lời nầy đến lời khác, càng ngày càng có nhiều con ếch bỏ cuộc. Cuối cùng duy nhất một con ếch leo lên đến đỉnh ngọn tháp cao vút. Tất cả đàn ếch đều kinh ngạc, bu quanh lấy vị anh hùng hỏi làm cách nào mà nó hay như vậy. Và họ khám phá ra bí quyết thắng cuộc của nó: đó là một con ếch bị điếc!
Biết bao lần chúng ta vì những câu phê bình, những lời nói tiêu cực của người khác làm ảnh hưởng, bỏ rơi những cố gắng hoặc ý hướng mà mình đang cố công thực hiện. Có những lúc cần phải bịt tai lại trước la ó của đám dông, bươn mình tới trong lý tưởng mà mình đã quyết tâm theo đuổi.
Môi-se tuân lệnh Thiên Chúa giải cứu dân Do-thái ra khỏi ách nô lệ ai cập 300 năm. Lẽ ra họ phải vui mừng thuận phục sự lãnh đạo của nhà cách mạng, nhưng suốt chiều dài 40 năm sa mạc, họ đã hết lần nầy đến lần khác chỉ trích, lằm bằm, có khi còn đòi ném đá để giết chết ông. Môi-se từng có lúc nản lòng, muốn buộng bỏ. Nhưng sức mạnh thiên thượng đã nâng đỡ, để ông nhắm đến đất hứa mà tiến bước.
Tác giả Hê-bơ-rơ nhìn lại những kinh nghiệm gai góc đó, buông ra một lời khuyên chân thành cho những ai thật tâm theo Chúa: “Hãy nhìn xem Chúa Giê-xu Christ là nguyên soái và thành toàn của đức tin” (12:2). Sứ đồ Phao-lô chia xẻ cùng một từng trải: “Ta cứ làm một điều: quên lửng sự ở đằng sau, mà bươn theo sự ở đằng trước, ta nhắm mục đích mà chạy để giựt giải về sự kêu gọi trên trời” (Phi-líp 3:14).
Hôm nay, nếu Bạn thấy những ai đang cố gắng theo Chúa, đang dốc lòng phụng sự Ngài, thì cố gắng giảm thiều những lời phê bình, chỉ trích, để họ có thể yên ổn theo đuổi con đường thập tự giá. Hãy khuyến khích, đừng chỉ trích. Vì biết đâu chính Bạn cũng muốn bịt tai lại, ngắm nhìn Đấng Lãnh Đạo mà bươn tới, hơn là mãi nghe theo lời ong tiếng ve của những kẻ làm tay sai cho ma quỷ gây nản lòng những anh chị em đang đổ hết năng lực vào cuộc đua thuộc linh của cuộc đời mình.

LỪA HAY NGỰA?


Năm 2018 sở thú International Garden (Khu vườn Quốc tế) ở thủ đô Cairo (Ai-cập) ế quá, ban giám đốc quyết định dùng độc chiêu để câu du khách. Họ sơn một con lừa thành con ngựa vằn rồi quảng cáo cho nhiều người đến xem. Nhưng điều nầy không qua mắt anh Mahmond Sarhan. Sau khi đến thăm sở thú ngày 21 tháng 7, anh nói có một ‘con vật kỳ lạ’ làm anh nghi ngờ. Đến gần anh ngửi thấy mùi sơn đen trên khuôn mặt và hai tai của nó nhỏ hơn tai của loài ngựa vằn mà anh thường thấy. Khi anh đưa những tấm hình nầy lên trang Facebook đã trở thành một cơn sốt. Anh viết: ‘Thật là một ngu xuẩn cho đất nước nầy khi họ mua một con lừa rồi mang về sơn lên để giống một con ngựa vằn’.
Thế nhưng, giám đốc của sở thú nhất quyết đây là một con ngựa vằn thật chứ không phải sơn lên. Ông còn mạnh miệng nói rằng thú vật ở đây đều được chăm sóc cẩn thận, thường xuyên khám bệnh để bảo đảm khỏe mạnh. Tuy nhiên, sau khi xem các hình ảnh, lãnh đạo tổ chức bảo vệ súc vật không đồng ý với những lời biện minh của vị giám đốc sở thú. Bà Delcianna Winders của cơ quan bảo vệ súc vật cho biết: ‘Không một sở thú tiếng tăm nào lại đi đối xử với con lừa như vậy. Họ sơn hóa chất lên người nó, có thể làm cho con lừa bị dị ứng da. Chúng tôi hi vọng giới chức cầm quyền phải điều tra toàn bộ sự việc nầy’.
Đây không phải lần đầu tiên một sở thú đánh lừa thị hiếu của du khách. Vào năm 2013, một sở thú ở Trung quốc đã làm người đến xem nổi giận vì họ đã dùng một con chó lông xù lớn và ‘trang điểm’ cho nó thành một con sư tử. Chẳng may, khi thấy đám đông, con ‘sư tử’ bắt đầu sủa inh ỏi, ai nấy đều chưng hửng.
Thật ra trong đời sống hằng ngày, chúng ta cũng thường hay làm như vậy. Chúng ta tự “sơn” chính mình bằng những màu sắc nhằm đạt được điều mong muốn. Đi xin việc thì sơn thành một người siêng năng, cần mẫn. Lúc tán tỉnh một cô gái thì sơn thành một thanh niên hào hoa, phong nhã. Ở nhà ăn to nói lớn nhưng khi ra đường hóa thành một thiếu nữ thẹn thùng, e ấp. Bước vào thánh đường sơn mình thành một nhà đạo đức, một thánh nhân, nhưng khi ra về thì đâu cũng lại vào đấy. Tất cả chỉ để che mắt thiên hạ.