Khi đất nước I-sơ-ra-ên thanh bình, một trong
những điểm du lịch nổi tiếng, được nhiều khách hành hương đặt chân đến là Ngôi
Mộ Trống mà tương truyền là mộ phần của Chúa Giê-xu.
Ngôi Một Trống là một cái hang được khoét sâu
vào trong tảng đá lớn. Chỉ cần cúi xuống một chút ta có thể bước vào bên trong,
lách mình qua hành lang nhỏ vào phần chính của ngôi mộ. Diện tích khá rộng, có
thể ba bốn người vào cùng một lúc. Phía cuối có bục bằng đá để thân xác người
chết nằm. Nếu không có ngọn đèn trên vách, bên trong hẳn rất âm u. Trước cửa mộ
là tảng đá lớn dùng như cánh cửa. Xung quanh mộ ngày nay là một công viên lớn
và đẹp, được chăm sóc kỹ để lôi cuốn du khách đến từ phương xa.
Chứng kiến hàng đoàn người đến xem, như hòa nhịp
với bản hùng ca mừng ngày đại lễ. Nhưng thực ra hai ngàn năm trước sự sống lại
của Chúa Giê-xu đã xảy ra âm thầm, lặng lẽ. Ngài khải hoàn vượt khỏi mộ phần không
có đoàn dân đông reo mừng, không có những môn đệ bắt tay chúc tụng, không trao
tặng huân chương, không biểu ngữ hay lẳng hoa chào đón. Ngài bước khỏi chỗ chôn
người chết trong lúc nhân loại vẫn ngủ say. Rồi Ngài tự mình bôn ba tìm kiếm,
gom góp bạn hữu đã từng bỏ Ngài trốn chạy. Và cũng tự mình chứng minh cho họ rằng
Ngài đã chiến thắng tử thần!
Thế mà sự Phục Sinh âm thầm đó lại là khởi điểm
của một đợt sóng cuồn cuộn từ năm này qua năm khác, từ thế hệ nầy tiếp nối những
thế hệ ngàn sau, chinh phục mỗi tấm lòng, làm bừng sáng mọi tâm hồn tan vỡ và dẫn
dắt muôn người bước vào cõi vĩnh sinh!
“Sao các ngươi tìm người sống trong vòng kẻ chết?
Ngài không ở đây đâu, song Ngài đã sống lại” (Lu Ca 24:5–6).