Nelson Mandela là một nhà tranh đấu lừng danh của dân
tộc Nam Phi. Từng chịu cảnh tù đày suốt 27 năm với bao nỗi nhọc nhằn, gian khổ.
Bởi lòng can đảm, tận tụy vô bờ bến của ông mà đất nước nầy thoát khỏi nạn phân
biệt chủng tộc sau 40 năm, hòa nhập vào cộng đồng dân chủ, tiến bộ trên thế giới.
Đã nhiều năm sau khi rời chức vụ, ông vẫn còn là một hình ảnh trìu mến, kính trọng
của cả thế giới và đồng bào bởi đức hạnh, tình yêu quê hương mà ông dâng hiến
suốt đời.
Bây giờ tuổi hạc đã 94, rất yếu, phải vào bệnh viện
nhiều lần. Những bác sĩ tài giỏi nhất đang cố gắng giữ lấy sinh mạng ông từng
phút, từng giây. Nhưng rồi chẳng bao lâu nữa, họ cũng đành để ông ra đi, vào
nơi an nghỉ, dù là thương tiếc khôn nguôi.
Với dân tộc Nam
Phi, để ông ra đi là việc vô cùng khó khăn, bởi vì như thế là mất đi niềm hi vọng,
là mất chốn nương dựa tinh thần mà dân tộc họ cần có để đoàn kết, vươn lên. Họ
sợ rằng ông chết đi, không còn ai làm gạch nối cho một đất nước vốn quá nhiều
chia rẽ, thù hận, bất công.
Đó là điểm khác biệt giữa cái chết của một con người
và của Chúa Giê-xu. Với con người, dẫu lừng lẫy nhất, chết là phân rẽ, là chấm
dứt; nhưng với Chúa Giê-xu, chết là khởi đầu một khung cảnh đoàn viên. Ngài
phán:“Khi
Ta đã được treo lên khỏi đất, Ta sẽ kéo mọi người đến cùng Ta”(Giăng
12:32). Sứ đồ Phao-lô khai triển: “Bởi sự chết Ngài, chúng ta được hiệp làm một
mà hòa thuận với Đức Chúa Trời” (Ê-phê-sô 2:16). Ngài chết để chúng ta
được sống, được nối kết vào mối tương giao mầu nhiệm và tận hưởng nguồn hi vọng
vô biên!
No comments:
Post a Comment