Hệ
thống tuyên truyền của Việt Nam vẫn thường đưa ra những con số thống kê nhằm
phô trương thành tích “xóa đói giảm nghèo”. Nhưng thực tế một số rất lớn người
dân ở nước ta kiếm không đủ sống.
Năm
2013 theo tường trình nhà nước, lợi tức trung bình hằng năm tính theo đầu người
là 1900 đô Mỹ. Năm sau, 2014 báo chí khoe lợi tức người dân là 1540 đô và dự
phóng đến năm 2015 sẽ vượt quá 2000 đô la mỗi năm. Từ những con số nầy nhà cầm
quyền đã ‘hồ hởi’ tuyên bố rằng từ 2010 Việt Nam đã thoát ra khỏi danh sách của
một trong những nước nghèo.
Nhưng
theo tổ chức Lao Động Quốc Tế (ILO) hiện nay ở nước ta còn khoảng 17 triệu
người mỗi ngày chỉ kiếm được 40.000 đồng VN, hay dưới 2 đô-la. Với số tiền nầy
chỉ tạm đủ hai bữa ăn cơ cực. Ngoài ra còn có 23 triệu người khác vẫn còn ở mức
‘cận nghèo’ nghĩa ra rất dễ rơi xuống mức tận cùng. Dân số 90 triệu mà người
nghèo chiếm hết 40 triệu, thì đồng bào ta vẫn còn khốn khổ lắm!
Hơn
hai thập niên qua, nhiều tổ chức quốc tế đã đổ những số tiền rất lớn vào Việt
Nam để giúp ‘xóa đói giảm nghèo’, nhưng không biết số viện trợ nầy đi về đâu,
mà cho đến nay nhiều người vẫn sống trong cảnh túng quẩn với 2 đô-la mỗi ngày,
chỉ tạm đủ hai bữa ăn, không thể sắm một bộ quần áo mới, mua một vé xem phim.
Ấy là chưa nói đến thuốc men khi đau ốm hay bồi dưỡng sau những ngày bịnh hoạn.
Sống
trong nước Úc sung túc, chúng ta nhiều khi quen dần với sự giàu có, dư dật, mà
quên rằng có rất nhiều người nghèo khốn trên địa cầu nầy. Và từ đó lòng biết ơn
Đấng Quan Phòng cũng nguội lạnh, thờ ơ. Ước gì mỗi buổi sáng thức giấc, ngửa
nhìn lên cao mà thưa với Chúa một lời cảm tạ: “Tôi ngước mắt lên trên núi, sự
tiếp trợ tôi đến từ đâu? Sự tiếp trợ tôi đến từ Đức Giê-hô-va…” (Thi
Thiên 121)
No comments:
Post a Comment