Thursday, 31 December 2015

NGÀY TỬ TẾ 13 THÁNG 11

Nhắc đến ngày 13 tháng 11, chúng ta liền nghĩ ngay đến cuộc khủng bố tại Paris vào hôm thứ Sáu buồn thảm. Nhưng Bạn có biết 13 tháng 11 hằng năm cũng là Ngày Tử Tế Thế Giới? Vâng, Ngày Tử Tế Thế Giới 13 tháng 11 được World Kindness Movement đề xướng từ năm 1998, cách nay 18 năm. Đã có nhiều quốc gia công nhận như Mỹ, Canada, Nhật Bản, Úc, Thái Lan, Singapore v.v.... Mục đích chính là tạo thân thiện, xóa bỏ ranh giới kỳ thị, giúp mọi người cảm thông, tha thứ, gần gũi với nhau hơn. Trong ngày đó có những lễ hội, ca hát, tặng quà, trao thiệp, khiêu vũ “dance for kindness”.
Vô tình hay cố ý, cuộc khủng bố tại Paris rơi vào Ngày Tử Tế. Nhưng  trong biển máu thù hận, may mắn thay vẫn còn nở rộ đóa hoa yêu thương, nhân đạo qua cách người dân thành Paris thể hiện tình người.
Nửa đêm hôm đó vẫn còn đông dân chúng kẹt lại giữa thủ đô. Tất cả những phương tiện di chuyển công cộng đều có lệnh tạm ngưng hoạt động. Trời rất lạnh, vì đã vào Đông, nhưng không có cách về nhà, nhiều người lang thang ngoài phố. Lập tức dân chúng ở các khu phố chung quanh tự động lập ra “Phong Trào Mở Cửa” (Porte Ouverte). Họ mở rộng vòng tay mời bà con vào nghỉ chân, sưởi ấm với cà phê, trà nóng, thức ăn nhẹ. Trên điện thoại hoặc Facebook cư dân phát đi lời mời khách tha phương trú ngụ tại nhà mình. Nhiều gia đình gắn tấm bảng “Porte ouverte” phía trước, chuẩn bị thức ăn, nước nóng, phòng tắm, và giường ngủ nếu họ muốn ở lại qua đêm. Tình người còn biểu hiện sinh động qua việc làm của các công ty và tài xế taxi của bốn quận xung quanh. Họ điều động hơn 1000 xe ghi có phía trước “Taxi miễn phí, xin mời” để chở những lữ khách đang mệt mỏi, buồn về nhà. Tấm lòng bao dung giữa hoàn cảnh rối ren đó thật cần thiết và đáng ngưỡng mộ biết bao.
Chúng ta thường nghe nói: “Thà thắp lên một ngọn nến, hơn là ngồi đó nguyền rủa bóng tối”. Đức Đạt Lai Lạt Ma viết: “Khi ta thương yêu, tử tế với người khác, không những họ được quý trọng, yêu mến; nhưng chính mình cũng cảm nhận sự an lạc trong tâm hồn và hạnh phúc bên trong”. 

Hai ngàn năm trước, sứ đồ Phao-lô nhắc nhở cộng đồng tín hữu Cơ-đốc tại thành phố Ê-phê-sô: “Hãy ở với nhau cách nhơn từ, đầy dẫy lòng thương xót, tha thứ nhau như Đức Chúa Trời đã tha thứ anh em trong Đấng Christ vậy!” (Ê-phê-sô 4:32). 

MỘT DÂN TỘC RỘNG LƯỢNG

Cứ đến gần cuối năm, tổ chức CAF (Charities Aid Foundation) thường làm một bảng tổng kết về “chỉ số bố thí” của những quốc gia trên thế giới.
Năm nay họ sắp hạng 145 nước, chiếm 96% kinh tế toàn cầu, ghi nhận tính vị tha của mỗi dân tộc dựa trên ba yếu tố: tặng tiền bạc cho người nghèo, giúp đỡ những người không quen biết và số công dân tham gia các công tác thiện nguyện. Điều bất ngờ làm cho thế giới ngạc nhiên hết sức: nước đứng hạng Nhất trong danh sách là Miến Điện! Sau đó mới tới hạng Nhì: Hoa Kỳ, Ba: New Zealand, Tư: Canada, và hạng Năm: Australia.
Miến Điện là một nước rất nghèo, nửa thế kỷ sống dưới chế độ độc tài quân phiệt, năm mươi phần trăm dân chúng không đủ tiền để mua lương thực và 49% thiếu thốn nhà cửa. Thế mà, họ là dân tộc dẫn đầu trong danh sách từ thiện của toàn thế giới. Nếu Bạn tò  mò muốn biết thêm, thì Việt Nam hạng 79, tức dưới trung bình một chút. Trong khi đó Trung Hoa đứng thứ 144 trên 145, nghĩa là áp chót. Nói chung các nước theo chế độ Cộng sản cũ ở những bậc rất thấp, như Nga 129, Hungary 124, Tiệp Khắc 130. Riêng Bắc Hàn thì không được liệt kê vào danh sách.
Điều thú vị hơn nữa, là tại Miến Điện, có tới 92 phần trăm dân chúng làm việc bố thí, dù rằng chính họ mới cần được cứu trợ. Trong khi đó, 20 nước giàu có nhất mà chúng ta thường gọi là G20, thì chỉ có 5 nước được xếp vào hàng “top ten”! Hơn 90 năm trước, vị sáng lập phong trào Hướng Đạo, huân tước Baden Powell, đã viết: “Dù mỗi cá nhân người Miến Điện thành công hay thất bại, nhưng dân tộc Miến Điện là vĩ đại nhất thế giới, vì họ là dân tộc hạnh phúc nhất”. Hạnh phúc ở tấm lòng quãng đại.
Đa số dân chúng Miến Điện theo Phật giáo. Phải chăng họ thấm nhuần sự dạy dỗ đức từ bi của đạo Phật? Hay chỉ vì cá tánh của họ là buông xả, không màng đến của cải vật chất? Dù gì đi nữa, họ cũng đã làm tấm gương cho chúng ta về đức bác ái, vị tha.

Một trong những bí quyết để tìm gặp hạnh phúc trong đời là học biết “ban cho”. Như lời Chúa Giê-xu đã truyền dạy: “Ban cho thì phước hạnh hơn là nhận lãnh” (Công Vụ 20:35).

Monday, 21 December 2015

PHÉP LẠ TẠI CHIẾN TRƯỜNG

PHÉP LẠ TẠI CHIẾN TRƯỜNG

Câu chuyện xảy ra vào mùa Giáng Sinh năm 1914, trong thế chiến thứ I.

Cuộc giao tranh ác liệt giữa quân Đức và liên minh Anh, Pháp, Bỉ. Hàng ngàn binh sĩ ngã gục. Đau thương bao trùm khắp Âu châu và nhiều quốc gia trên thế giới. Nhưng một điều kỳ diệu đã xảy ra trong đêm Giáng Sinh năm đó, khi các chiến sĩ của hai bên tự động hạ súng xuống, bất chấp quân lịnh, để cùng nhau ăn mừng Thiên Chúa giáng trần.

Giữa màng đêm tĩnh lặng, bên trong giao thông hào quân Đức, có một giọng ca đơn độc cất lên bài hát ‘Silent Night, Holy Night’ –Đêm thánh yên lặng, Đêm thánh an bình. Đất vắng yên! Thiên quang ngời! Tiếng ca bắt đầu rất lẻ loi, tội nghiệp. Nhưng rồi, một vài người, vài chục người, rồi hàng trăm binh sĩ Đức cùng hòa nhịp với bài thánh ca danh tiếng. Trong khi đó, quân đội Anh bên kia chiến tuyến vẫn bất động, tay ghìm súng, chờ lịnh tấn công.

Khi bài hát chấm dứt, dường như không thể hờ hững được nữa, tiếng la hú và vỗ tay từ quân Anh “More, more!” (Hãy hát nữa đi!). Rồi không ai bảo ai, cả hai bên cùng hòa nhịp trong bài ca quen thuộc “We wish you a Merry Christmas”. Để tỏ thiện chí, họ hô lên “Chúng tôi không bắn, xin các anh cũng đừng bắn” và dùng những cây đèn cầy thắp sáng dọc theo giao thông hào như những ánh sao lung linh chào đón Chúa Hài Đồng.

Qua ánh sáng lờ mờ, một trung úy người Đức leo lên khỏi chiến hào, vừa đi vừa hát, tiến đến phòng tuyến của quân Anh. Đáp lại cũng có một sĩ quan Anh chui qua hàng kẽm gai bước đến giữa đường. Họ bắt tay, ôm nhau. Bây giờ mệnh lệnh quân đội không còn ngăn cản được nữa. Súng đạn im bặt. Thay vào đó, tất cả cùng đến, ca hát với nhau, chia nhau thức ăn, từng điếu thuốc, từng giọt rượu như những người anh em thân ái. Rất tiếc, sau hai ngày vui đùa, cấp trên của hai bên đã truyền lịnh chấm dứt ngưng chiến. Bom đạn lại nổ vang, giết chết hàng triệu người, mãi đến năm 1918 thế chiến thứ I mới chấm dứt.

Nhân loại qua bao thế hệ vẫn còn hận thù, bất công, chia rẽ, chỉ vì không mời Đấng Cứu Rỗi, Nguồn Cội của Hòa Bình ngự trị vào lòng và làm chủ vận mệnh dân tộc. Đạo binh thiên thần đã ca tụng trong đêm Ngài sanh hạ: ‘Sáng Danh Chúa trên các từng trời rất cao; Hòa bình dưới thế, Ân sủng cho loài người’ (Lu-ca 2:14).

Lê Trần - 2015

 

 

RỬA CHÉN GIẢM STRESS.

Bạn có thích rửa chén không? Trước đây ông Dominique Loreau (người Pháp) đã viết trong một quyển sách rằng công việc lau nhà, hút bụi, giặt đồ, rửa chén không phải là mệt nhọc, nhưng là cách giảm căng thẳng tinh thần. Quyển sách của ông được giới mày râu tán thưởng nhiệt liệt, nhưng các bà nội trợ thì rất bực bội. Nhưng mới đây, vào tháng 9 năm 2015, đại học Floria công bố kết quả sau một cuộc nghiên cứu đã khẳng định rửa chén sẽ giúp giảm stress!
Stress là chữ có nguồn gốc từ tiếng La-tinh có nghĩa là “kéo căng”. Stress diễn tả sự căng thẳng tinh thần bởi những áp lực của đời sống.
Có 51 thanh niên trong lứa tuổi 20 tham dự cuộc nghiên cứu, chia thành hai nhóm để rửa mỗi người 18 chiếc dĩa: nhóm thứ nhất trước khi bắt đầu công việc được cho đọc một đoạn trích trong quyển sách “Phép lạ Của Sự Tỉnh Thức” do thiền sư Thích Nhất Hạnh viết. Nhóm thứ hai không được đọc tài liệu nầy. Kết quả những người trong nhóm thứ nhất giảm được 27% stress và tăng trí sáng tạo lên 25%, trong khi nhóm thứ hai không có sự thay đổi nào cả.
Đoạn văn được dùng trong cuộc thử nghiệm như sau: “Sự kiện tôi đứng đây và rửa những cái chén nầy là một sự kiện mầu nhiệm. Tôi hoàn toàn là tôi, làm chủ được hơi thở của tôi, ý thức được sự có mặt, ý thức tâm lý và hành động của tôi, tôi không thụ động trong hoàn cảnh, như một cái nút chai bị những đợt sóng trên mặt biển vùi dập và lôi kéo, tâm ý tôi không tán thất trong loạn tưởng như một mớ bọt biển trên đầu sóng, tan nát thảm thương khi làn sóng đập đầu và ghềnh đá...”. Không ngờ chỉ một việc đơn giản nầy thôi mà cũng dạy chúng ta bài học quý giá đến như vậy.
Bây giờ xin mời Bạn nghĩ đến một việc lớn hơn, khó hơn mà Chúa Giê-xu đã phán bảo sau khi Ngài cúi xuống rửa từng bàn chân dơ bẩn của 12 môn đệ: “Nếu Ta là Chúa, là Thầy mà đã rửa chơn cho các ngươi thì các ngươi cũng nên rửa chơn lẫn cho nhau” (Giăng 13:14). Những hành vi phụng sự tha nhân với tâm tình hạ mình, dâng hiến sẽ làm cho cuộc đời chúng ta thăng hoa biết là dường bao!

“Vì Ta đã làm gương cho các ngươi, để các ngươi cũng làm như Ta đã làm cho các ngươi” (Giăng 13:15).

Saturday, 5 December 2015

MỘT NGHĨA CỬ CAO QUÝ

Cô Chloe Clement là một trong những nạn nhân bị thương của cuộc khủng bố vào hôm thứ Sáu 13 tháng 11 năm 2015 tại Paris. Ở trong bệnh viện cô bị khủng hoảng tinh thần rất nặng, vì hôm đó nhiều bạn bè của cô bị giết chết cách tức tưởi. Thân nhân đến thăm, cô không buồn trò chuyện cùng họ nhưng miệng thì cứ lặp đi lặp lại tên của một người: Ludovic Boumbas.
Ludovic Boumbas, 40 tuổi, là một chuyên viên điện toán, người gốc Congo. Hôm đó cả đám bạn cùng đến tiệm cà-phê La Belle Equipe để kỷ niệm sinh nhật của cô Houda Saadi. Cuộc vui đang lúc hào hứng, thì bỗng dưng những tên giết người kéo đến, cứ nhắm vào thực khách mà ria từng tràng đạn. Khi mũi súng hướng về phía cô Chloe Clement, anh Ludovic đã không chần chờ, lao tới ngay phía trước, lấy thân mình che cho cô. Anh chết ngay tại chỗ, còn cô chỉ bị thương ở cánh tay. Nhờ nghĩa cử đó mà Chloe còn sống đến hôm nay. Lúc nào cô cũng tỏ ra áy náy khi nghĩ đến sự hi sinh lạ lùng đó, không biết lấy gì đền đáp được.
Bạn bè thân mật gọi anh bạn người da đen nầy là Ludo. Ai cũng quý trọng và khen ngợi anh hiền lành dễ mến.  Họ kể rằng: “Ludo là người thích du lịch đây đó, nhưng điều cao đẹp nhất trong anh là tình yêu thương đối với mọi người. Hôm nay anh đã thể hiện tấm lòng bằng hành động. Nghĩa cử của anh trong lúc dầu sôi lửa bỏng đó thật kỳ diệu quá!”.
Là con người, ai cũng có bản năng ham sống sợ chết. Vì thế hi sinh tính mạng, sự an toàn của mình để cho người khác được sống luôn được kể là hành động anh hùng, mấy ai làm được. Nó đòi hỏi một thứ tình yêu tha nhân cao độ cộng với tấm lòng bác ái vô biên. Tục ngữ Anh có câu: “Cái chết đẹp nhất là chết cho người khác”.
Sứ đồ Phao-lô khi nghĩ đến sự chết của Chúa Giê-xu, đã viết một câu đầy ý nghĩa, xin mời Bạn đọc dưới đây:

“Thông thường, ít thấy ai chịu chết cho người công chính, hiền lương, nhưng dù sao, nghĩa cử ấy còn có thể xảy ra. Nhưng Thượng Đế tỏ lòng yêu thương Ngài đối với chúng ta, khi Chúa Cứu Thế chịu chết thay chúng ta là người tội lỗi”. (Rô-ma 5:7-8 BDY).

(Photos from Google)