Friday, 9 September 2016

CẢM XÚC TRÊN GƯƠNG MẶT

Có bao nhiêu cảm xúc thể hiện trên gương mặt của con người? Thường thường chúng ta biết có bảy thể hiện khác nhau: “hỉ, nộ, ái, ố, ai, lạc, dục” nghĩa là mừng, giận, thương, ghét, buồn, vui, muốn.
Nhưng mới đây các nhà khoa học người Mỹ xử dụng một chương trình trên máy điện toán và cho biết gương mặt con người diễn đạt cả thảy 21 cảm xúc khác nhau. Tiến sĩ Alex Martinez nói: “Chúng tôi tìm thấy đằng sau những biểu lộ thông thường như vui, buồn hay sợ hãi, những bắp thịt trên mặt còn có khả năng phối hợp để bày tỏ rất nhiều cảm xúc”. 21 biểu lộ đó gồm có: vui, buồn, sợ, giận, ngạc nhiên, chán ghét, ngạc nhiên cách vui mừng, sợ hãi cách buồn bã, giận cách buồn bã, ngạc nhiên cách buồn bã, chán ghét cách buồn bã, giận cách sợ hãi, ngạc nhiên cách sợ hãi, chán ghét cách sợ hãi, ngạc nhiên cách giận dữ, chán ghét cách giận dữ, ngạc nhiên cách chán ghét, bị sốc, căm hờn, kinh sợ và ghê tởm.
Khi có một sự kiện bất ngờ xảy ra, chúng ta không cần chọn lựa mà “tự động” các cơ bắp hoạt động theo tình trạng tâm lý để có một thể hiện thích hợp nhất trong hoàn cảnh đó. Ngoại trừ trường hợp mình giả tạo gương mặt nhằm đóng kịch cho một mục đích mờ ám, như Nguyễn Du viết “Bề ngoài thơn thớt nói cười, mà trong nham hiểm giết người không dao” (Truyện Kiều).
Mỗi khám phá của các nhà khoa học là một ngạc nhiên cho chúng ta về sự huyền diệu trong công cuộc sáng tạo của Thiên Chúa. Ngài không những ban sự sống cho loài người, mà còn đặt vào tâm hồn muôn màu sắc kỳ lạ để năm tháng trên trần thế phong phú, đa dạng.

Làm người Cơ-đốc, chúng ta không cần “chuẩn bị sẵn một gương mặt” khi đến nhà thờ hay khi bon chen trong cuộc sống, mà chỉ cần tâm nguyện xin Ngài vun xới, làm cho nở rộ trong chúng ta “lòng yêu thương, sự vui mừng, bình an, nhịn nhục, nhơn từ, hiền lành, trung tín, mềm mại, tiết độ”. Bởi vì những gì chất chứa trong lòng sẽ thể hiện qua từng giọng nói, từng ánh mắt, từng nụ cười hằng ngày trên hành trình theo Chúa. (Ga-la-ti 5:22).

Thursday, 8 September 2016

HOA THỦY TIÊN

Trong kho tàng thần thoại Hi-lạp có câu truyện chàng thanh niên tên Narcissus. Chàng có thân hình và gương mặt rất đẹp, được nhiều cô gái mến mộ, nhưng chàng chẳng thích một ai, vì tự cho rằng chỉ có mình mới xứng đáng với tình yêu của mình. Một hôm Narcissus đi săn và nghỉ ngơi bên bờ hồ thơ mộng. Khi nhìn xuống mặt nước tĩnh lặng, chàng thấy vẻ tuyệt mỹ của mình hiện ra. Và chàng say mê chính mình, chìm đắm trong tình yêu với chính bản thân mình. Nhưng mỗi khi đưa tay chạm vào mặt nước, bóng hình ấy tan vỡ từng mảnh, khiến chàng rất đau khổ. Từ đó chàng cứ mãi đứng lặng yên bên dòng nước để tự chiêm ngưỡng dung nhan, đến nỗi quên ăn quên ngủ, kiệt sức mà chết. Về sau trên phần mộ mọc ra một loài hoa thật đẹp. Người ta đặt tên loài hoa đó là Narcisse, tiếng Việt gọi hoa Thủy Tiên.
Ngày nay trong y học, chữ narcissi được dùng để gọi tên chứng bịnh ái kỷ hay bệnh tự yêu mình. Đây là một dạng rối loạn nhân cách khi một người biểu hiện tự cao, ảo tưởng rằng chỉ có mình là đẹp, là tốt, là hoàn hảo. Họ tự cho mình quan trọng, độc nhất, đặc biệt hơn hẳn người khác. Họ không cần thấu hiểu tha nhân mà chỉ muốn được ca ngợi, tôn sùng. Họ muốn người khác phải lụy mình, thích đổ lỗi, không thèm đoái hoài đến ý kiến của ai, không cần biết nhu cầu của người khác mà chỉ đòi hỏi người ta phải đánh giá mình như ý mình muốn. Họ tỏ ra cuồng nộ khi bị phê bình và khó chịu khi bị chỉ trích. Người mắc phải chứng “narcisse” tự giam mình trong chiếc vỏ của cái “tôi”, không thích lắng nghe người khác, nhất là khi lời nói chạm đến bản thân mình, dù là những ý kiến rất thân ái, rất gây dựng. Trong xã hội có rất nhiều người mắc chứng bệnh tâm lý nầy, vì xét cho cùng, mỗi chúng ta ít nhiều đều mang bản tánh “narcisse”!

Thánh Francis trong bài thơ “Kinh Hòa Bình” đã viết:”Chính lúc quên mình, là lúc gặp lại bản thân”. Kinh nghiệm cho biết khi ta càng cố gắng đến với người khác để lắng nghe bằng thái độ nhu mì, chân thành, quên mình, ta càng tìm lại được chính con người của mình! Thánh Kinh dạy: “Hãy hạ mình xuống trước mặt Đức Chúa Trời, thì Ngài sẽ nhắc anh em lên”(Gia-cơ 4:10). Đến với Chúa bằng tâm tình khiêm nhường cũng chính là lúc ta được chữa lành chứng bệnh “ái kỷ”, chứng bệnh tự yêu mình cuồng nhiệt, để mở rộng vòng tay thân ái đến với tha nhân!