Trong kho tàng thần thoại Hi-lạp có câu truyện chàng thanh niên tên
Narcissus. Chàng có thân hình và gương mặt rất đẹp, được nhiều cô gái mến mộ,
nhưng chàng chẳng thích một ai, vì tự cho rằng chỉ có mình mới xứng đáng với
tình yêu của mình. Một hôm Narcissus đi săn và nghỉ ngơi bên bờ hồ thơ mộng.
Khi nhìn xuống mặt nước tĩnh lặng, chàng thấy vẻ tuyệt mỹ của mình hiện ra. Và
chàng say mê chính mình, chìm đắm trong tình yêu với chính bản thân mình. Nhưng
mỗi khi đưa tay chạm vào mặt nước, bóng hình ấy tan vỡ từng mảnh, khiến chàng rất
đau khổ. Từ đó chàng cứ mãi đứng lặng yên bên dòng nước để tự chiêm ngưỡng dung
nhan, đến nỗi quên ăn quên ngủ, kiệt sức mà chết. Về sau trên phần mộ mọc ra một
loài hoa thật đẹp. Người ta đặt tên loài hoa đó là Narcisse, tiếng Việt gọi hoa
Thủy Tiên.
Ngày nay trong y học, chữ narcissi được dùng để gọi tên chứng bịnh ái kỷ
hay bệnh tự yêu mình. Đây là một dạng rối loạn nhân cách khi một người biểu hiện
tự cao, ảo tưởng rằng chỉ có mình là đẹp, là tốt, là hoàn hảo. Họ tự cho mình
quan trọng, độc nhất, đặc biệt hơn hẳn người khác. Họ không cần thấu hiểu tha
nhân mà chỉ muốn được ca ngợi, tôn sùng. Họ muốn người khác phải lụy mình,
thích đổ lỗi, không thèm đoái hoài đến ý kiến của ai, không cần biết nhu cầu của
người khác mà chỉ đòi hỏi người ta phải đánh giá mình như ý mình muốn. Họ tỏ ra
cuồng nộ khi bị phê bình và khó chịu khi bị chỉ trích. Người mắc phải chứng “narcisse”
tự giam mình trong chiếc vỏ của cái “tôi”, không thích lắng nghe người khác, nhất
là khi lời nói chạm đến bản thân mình, dù là những ý kiến rất thân ái, rất gây
dựng. Trong xã hội có rất nhiều người mắc chứng bệnh tâm lý nầy, vì xét cho
cùng, mỗi chúng ta ít nhiều đều mang bản tánh “narcisse”!
Thánh Francis trong bài thơ “Kinh Hòa Bình” đã viết:”Chính lúc quên mình, là lúc gặp lại bản thân”. Kinh nghiệm cho biết
khi ta càng cố gắng đến với người khác để lắng nghe bằng thái độ nhu mì, chân
thành, quên mình, ta càng tìm lại được chính con người của mình! Thánh Kinh dạy:
“Hãy
hạ mình xuống trước mặt Đức Chúa Trời, thì Ngài sẽ nhắc anh em lên”(Gia-cơ
4:10). Đến với Chúa bằng tâm tình khiêm nhường cũng chính là lúc ta được chữa
lành chứng bệnh “ái kỷ”, chứng bệnh tự yêu mình cuồng nhiệt, để mở rộng vòng
tay thân ái đến với tha nhân!
No comments:
Post a Comment