Saturday, 8 October 2016

VƯƠNG ĐIỆP (MONARCH BUTTERFLY)

Ở nước Gia-nã-đại có một loài bướm nổi danh, nhiều người biết đến, là Monarch Butterfly (dịch là Vương Điệp). Cứ đến mùa Thu, khi lá vàng bay theo gió, loài bướm nầy tụ họp hàng triệu con tại những đồng cỏ, nhởn nhơ vài ngày với bông hoa dại cuối mùa, rồi theo một hiệu lệnh bí mật nào đó, chúng đồng loạt cất cánh xuôi Nam.
Thân hình mảnh dẻ, nhỏ bé, nhưng sức mạnh phi phàm. Chúng bay gần 3000 cây số, xuyên qua nước Mỹ, băng ngang Trung Mỹ để xuống tận miền Nam Mỹ. Thế rồi, sau mùa Đông băng giá, khi tiết Xuân về, chúng tập họp nhau như đã hẹn để cùng bay trở lại quê hương Gia-nã-đại. Trên đường hồi hương, chúng dừng lại nhiều trạm, yêu nhau và đẻ trứng. Đời bướm ngắn ngủi, những con rời xứ mùa Thu trước sẽ chết trên đường về, không bao giờ thấy lại cố hương. Nhưng từ mớ trứng đẻ tại những đồng hoang cỏ nội dọc đường, nở ra những con sâu róm, tham ăn chóng lớn, dệt kén chui vào thành nhộng. Đủ ngày, nhộng hóa bướm xinh tươi. Và đàn bướm nhỏ hậu sinh mới lớn đó lại cùng tụ tập bay tiếp chuyến về cố quốc mà cha mẹ đã gãy cánh dở dang. Về một cội nguồn không phải nơi mình sinh ra! Một nơi chưa hề thấy, không một chút kỷ niệm thương yêu. Thường phải qua ba bốn thế hệ tiếp nối mới hoàn tất lộ trình hồi hương. Đời nầy sang đời kia, cứ mãi mãi làm như thế.
Làm người, tôi cũng chỉ là một sinh vật nhỏ bé yếu đuối như loài chim, loài bướm. Nhưng trong tôi, và cũng hẳn như trong mọi người, lúc nào cũng có một niềm mơ ước quay về. Quay về với nguồn cội, với tổ tiên, với quê hương dân tộc. Và cao cả hơn nữa, quay về với Đấng đã tạo dựng nên tôi, cưu mang tôi từ trong lòng mẹ, cho tôi hơi thở vào đời. Đấng yêu tôi và đã phó chính mình Ngài vì tôi.

Trong nỗi niềm khao khát đó, tôi đã nói, như người con trai hư hỏng từng tự nhủ “Ta sẽ đứng dậy, trở về cùng Cha”. Vì tôi biết chắc rằng Cha tôi, Đấng Từ Ái, sẽ chờ đón tôi với lòng thương yêu, bao la dung thứ: “Khi còn ở đằng xa, cha nó thấy thì động lòng thương xót, chạy ra ôm lấy cổ và hôn” (Lu-ca 15:11-24).

LẠM PHÁT DƯỚI ÂM PHỦ

Chúng ta thường theo dõi đồng Úc kim trồi sụt hằng ngày, nhứt là những người sắp gửi tiền về Việt Nam hay chuẩn bị đi du lịch. Lạm phát càng cao, đời sống càng chật vật.
Ở dưới âm phủ cũng đang bị lạm phát trầm trọng! Bạn hẳn không tin, nhưng nhiều người dân Hong Kong quả quyết như thế. Những năm trước, khi họ cúng cho người chết, tiền âm phủ được đốt để gửi xuống cho thân nhân thường có mệnh giá tối đa là 1 tỉ đô-la. Năm nay những cộc tiền với con số 1000 tỉ màu sắc lộng lẫy là món hàng bán chạy nhất! Một chủ tiệm bán đồ cúng phát biểu: ‘Lạm phát xảy ra ở khắp mọi nơi, nên tất nhiên nó cũng xuất hiện dưới âm phủ!’.
Ngoài tiền mặt, họ cũng gửi nhiều thứ cao cấp như biệt thự hạng sang, xe hơi xịn, TV đời mới và nhất là những tấm thẻ tín dụng có số tiền khổng lổ, để bảo đảm thân nhân dưới suối vàng sống cuộc đời nhung lụa. Dĩ nhiên kèm theo những đồng bạc lớn, họ cũng không quên gửi một ít tiền nhỏ. Bà Li nói: ‘Các cụ cần tiền lẻ để mua sắm thức ăn và tiêu dùng hằng ngày!’. Họ cả quyết rằng ở dưới địa phủ cũng có những quan chức ăn hối lộ, nên ngoài tiền xài còn phải đút lót cho chính quyền tại đó để yên thân. Ông Cheung thổ lộ: ‘Ở cõi âm các cụ cũng cần tiền đánh bài giải trí. Không có tiền, sợ họ kém vui!’.

Lời của Thượng Đế đã minh xác: Ở dưới âm phủ, chỉ có “than khóc và nghiến răng”. Duy nhất một nơi mà nhân loại vui hưởng vinh hoa, hỉ lạc là khi rời khỏi đời nầy được về đến “sông nước hằng sống trong như pha lê, chảy từ ngai Đức Chúa Trời và Chiên Con.’. Ở đó có không còn đêm tối, không còn nguyền rủa, không nước mắt oán than mà chỉ có cây trường sinh, sự chữa lành và nguồn phước hạnh! (Khải Huyền 22:1-5).

Wednesday, 5 October 2016

NGHỀ NGUY HIỂM NHẤT

Cứu người là một công tác rất cao đẹp. Những nhân viên cứu nạn luôn được công chúng mang ơn và tín nhiệm vì sự hiểu biết và tinh thần dấn thân phục vụ. Nhưng cuộc khảo cứu gần đây cho biết làm nhân viên cấp cứu là một nghề đối diện với nhiều mối hiểm nguy nhất, dễ chết nhất.
Giáo sư Brian Maguire thuộc Hiệp Hội Sức Khỏe Công Chúng Úc, sau khi khảo sát các tai nạn từ năm 2000 đến 2010, đã tường trình rằng mức thương vong của các nhân viên cấp cứu cao gấp hai lần lực lượng cảnh sát.
Giáo sư Maguire phát biểu trong hội nghị rằng: “Không có nghề nào nguy hiểm bằng nghề cấp cứu. Mức độ tử thương cao ở những người nầy liên quan đến vấn đề giao thông, như xe cứu thương bị nạn, trực thăng rơi, bị xe đụng khi đang cấp cứu. Ngoài ra còn có những vụ bạo hành dẫn đến tử vong những nhân viên nầy khi người gặp nạn say rượu hay đang phê cần sa, ma túy”.
Cứu thể xác phải đối diện với hiểm nguy như thế, cứu linh hồn con người khỏi chốn trầm luân có phải chịu đựng điều gì chăng? Lịch sử cho biết, trong số 11 môn đệ còn lại của Chúa Giê-xu đã có đến 10 người chịu chết vì rao truyền Đạo Ngài. Phi-e-rơ bị đóng đinh ngược trên cây thập tự, Anh-rê chịu tử hình trên thập tự hình chữ X, Thô-ma, Gia-cơ bị chém đầu. Sứ đồ Phao-lô kể lại đã từng ‘hai lần bị ném đá’  và cuối cùng cũng bị xử trảm tại thành La-mã. Trong suốt dòng lịch sử Hội Thánh đã có biết bao người vì Danh Chúa mà chịu hi sinh.
“Có kẻ chịu nhạo cười, roi vọt, lại cũng chịu lao tù xiềng xích nữa. Họ đã bị ném đá, tra tấn, cưa xẻ, bị giết bằng lưỡi gươm, lưu lạc rày đây mai đó, mặc những da chiên da dê, bị thiếu thốn mọi đường, bị hà hiếp, ngược đãi. Thế gian không xứng đáng cho họ ở, phải lưu lạc trong đồng vắng, trên núi trong hang, trong những hầm dưới đất…” (Hê-bơ-rơ 11:36-38).

Nhưng cuối cùng thì “những bàn chân của kẻ rao truyền Tin Lành là tốt đẹp biết bao” (Rô-ma 10:15)

NÓI HAY KHÔNG?

Socrates là một triết gia lừng danh của Hi-lạp trong thời trung cổ. Ngày kia có một người quen đến gặp ông và nói:
-Tôi mới vừa nghe chuyện về một người bạn của Ngài, muốn nói cho Ngài biết.
Socrates trả lời:
-Xin đợi một chút. Trước khi được nghe về chuyện đó, chúng ta hãy làm một cuộc trắc nghiệm, gọi là “bài gạn lọc ba bước”.
-Một bài trắc nghiệm?
-Vâng, bước đầu tiên là sự thật. Ông có chắc điều ông sắp nói hoàn toàn là sự thật chăng?
-Không chắc lắm, thật ra tôi chỉ được nghe kể lại.
-Được rồi, bây giờ qua bước thứ hai, lòng tốt. Những gì ông sắp nói là do lòng tốt của ông chứ?
-Không, có thể là ngược lại.
-Như vậy, ông dự định nói một điều không tốt về bạn tôi, mà chưa chắc đó là sự thật. Bây giờ ta qua bước thứ ba, hữu ích. Những gì ông sắp nói có mang lại lợi ích gì không?
-Không, tôi nghĩ thật sự là không.
Socrates kết luận:
-Điều ông muốn nói không chắc là sự thật, không phải vì lòng tốt, và sẽ không mang lại lợi ích. Thế thì ông nói với tôi để làm gì? Tôi chẳng muốn nghe!

Thánh Kinh dạy: “Chớ có một lời dữ nào ra rừ miệng anh em. Nhưng khi đáng nói, hãy nói một vài lời lành, giúp ơn cho và có ích lợi cho kẻ nghe đến”.(Ê-phê-sô 4:29)

Monday, 3 October 2016

HÃY THẮP LÊN MỘT QUE DIÊM

Tại vận động trường Los Angeles, đêm nọ tiến sĩ John Keller được mời diễn thuyết trước đám đông 100.000 người. Giữa bài nói chuyện, ông dừng lại và nói: ‘Xin Quý Vị đừng sợ nhé! Tôi sắp cho tắt hết đèn trong sân vận động nầy’. Đèn tắt. Tất cả chìm vào bóng tối âm u. John Keller nói: ‘Tôi sẽ đốt lên một que diêm. Những ai thấy ánh lửa thì vui lòng la to: Đã thấy!’.

Ông đốt một que diêm. Cả sân vận động vang lên: ‘Đã thấy!’. Rồi đèn bật sáng trở lại. John Keller giải thích: ‘Ánh sáng của một hành động nhân ái dù bé nhỏ như một đóm lửa của que diêm cũng sẽ chiếu trong đêm tối trần gian như vậy’. Ông lại cho tắt đèn một lần nữa. Trong bóng tối, ông nói: ‘Những ai ở đây đang có diêm quẹt, xin hãy đốt lên’. Bỗng chốc cả vận động trường rực sáng. John Keller kết luận:
‘Nếu tất cả chúng ta cùng hợp lực với nhau có thể chiến thắng bóng tối của hận thù, chiến tranh, nghèo đói, bệnh tật bằng những đóm sáng nhỏ của tình thương, sự tha thứ và lòng quãng đại. Hòa bình không chỉ là vắng bóng của chiến tranh, vì con người cứ mãi làm khổ cho nhau. Cách tốt nhất để kiến tạo hòa bình là tăng thêm thật nhiều hành động yêu thương. Những việc làm nhân ái sẽ như những đóm sáng nho nhỏ của que diêm, nhưng nếu ta cùng chung sức đốt lên sẽ hợp thành sức mạnh xua tan màng đêm đau khổ, bạo tàn’.

“Thà đốt lên một ngọn nến, hơn là ngồi đó nguyền rủa bóng tối”. Hãy thắp lên ngọn nến phục vụ giữa bóng tối tham lam, ích kỷ. Hãy thắp lên ngọn nến chân thật, xua đi lọc lừa, gian trá. Hãy thắp lên ngọn nến yêu thương giữa hận thù, chia rẽ. Hãy thắp lên ngọn nến thủy chung trong xã hội dẫy đầy phản bội.

Làm như thế ta sẽ thấy hoa hạnh phúc nở rộ, niềm mơ ước hòa bình đơm bông kết quả như Lời Chúa phán: “Sự sáng các ngươi hãy soi trước mặt người ta như vậy, đặng họ thấy những việc lành của các ngươi, và ngợi khen Cha các ngươi ở trên trời”– Ma-thi-ơ 5:16.