Ở nước Gia-nã-đại có một loài bướm nổi danh, nhiều người biết đến,
là Monarch Butterfly (dịch là Vương Điệp). Cứ đến mùa Thu, khi lá vàng bay theo
gió, loài bướm nầy tụ họp hàng triệu con tại những đồng cỏ, nhởn nhơ vài ngày với
bông hoa dại cuối mùa, rồi theo một hiệu lệnh bí mật nào đó, chúng đồng loạt cất
cánh xuôi Nam.
Thân hình mảnh dẻ, nhỏ bé, nhưng sức mạnh phi phàm. Chúng bay gần
3000 cây số, xuyên qua nước Mỹ, băng ngang Trung Mỹ để xuống tận miền Nam Mỹ.
Thế rồi, sau mùa Đông băng giá, khi tiết Xuân về, chúng tập họp nhau như đã hẹn
để cùng bay trở lại quê hương Gia-nã-đại. Trên đường hồi hương, chúng dừng lại
nhiều trạm, yêu nhau và đẻ trứng. Đời bướm ngắn ngủi, những con rời xứ mùa Thu
trước sẽ chết trên đường về, không bao giờ thấy lại cố hương. Nhưng từ mớ trứng
đẻ tại những đồng hoang cỏ nội dọc đường, nở ra những con sâu róm, tham ăn
chóng lớn, dệt kén chui vào thành nhộng. Đủ ngày, nhộng hóa bướm xinh tươi. Và
đàn bướm nhỏ hậu sinh mới lớn đó lại cùng tụ tập bay tiếp chuyến về cố quốc mà
cha mẹ đã gãy cánh dở dang. Về một cội nguồn không phải nơi mình sinh ra! Một
nơi chưa hề thấy, không một chút kỷ niệm thương yêu. Thường phải qua ba bốn thế
hệ tiếp nối mới hoàn tất lộ trình hồi hương. Đời nầy sang đời kia, cứ mãi mãi làm
như thế.
Làm người, tôi cũng chỉ là một sinh vật nhỏ bé yếu đuối như loài
chim, loài bướm. Nhưng trong tôi, và cũng hẳn như trong mọi người, lúc nào cũng
có một niềm mơ ước quay về. Quay về với nguồn cội, với tổ tiên, với quê hương
dân tộc. Và cao cả hơn nữa, quay về với Đấng đã tạo dựng nên tôi, cưu mang tôi
từ trong lòng mẹ, cho tôi hơi thở vào đời. Đấng yêu tôi
và đã phó chính mình Ngài vì tôi.
Trong nỗi niềm khao khát đó, tôi đã nói, như người con trai hư hỏng
từng tự nhủ “Ta sẽ đứng dậy, trở về cùng
Cha”. Vì tôi biết chắc rằng Cha tôi, Đấng Từ Ái, sẽ chờ đón tôi với lòng
thương yêu, bao la dung thứ: “Khi còn ở đằng xa, cha nó thấy thì động
lòng thương xót, chạy ra ôm lấy cổ và hôn” (Lu-ca 15:11-24).