Cứu người là một công tác rất cao đẹp. Những nhân viên cứu nạn luôn được
công chúng mang ơn và tín nhiệm vì sự hiểu biết và tinh thần dấn thân phục vụ. Nhưng
cuộc khảo cứu gần đây cho biết làm nhân viên cấp cứu là một nghề đối diện với
nhiều mối hiểm nguy nhất, dễ chết nhất.
Giáo sư Brian Maguire thuộc Hiệp Hội Sức Khỏe Công Chúng Úc, sau khi khảo
sát các tai nạn từ năm 2000 đến 2010, đã tường trình rằng mức thương vong của
các nhân viên cấp cứu cao gấp hai lần lực lượng cảnh sát.
Giáo sư Maguire phát biểu trong hội nghị rằng: “Không có nghề nào nguy
hiểm bằng nghề cấp cứu. Mức độ tử thương cao ở những người nầy liên quan đến vấn
đề giao thông, như xe cứu thương bị nạn, trực thăng rơi, bị xe đụng khi đang cấp
cứu. Ngoài ra còn có những vụ bạo hành dẫn đến tử vong những nhân viên nầy khi
người gặp nạn say rượu hay đang phê cần sa, ma túy”.
Cứu thể xác phải đối diện với hiểm nguy như thế, cứu linh hồn con người khỏi
chốn trầm luân có phải chịu đựng điều gì chăng? Lịch sử cho biết, trong số 11
môn đệ còn lại của Chúa Giê-xu đã có đến 10 người chịu chết vì rao truyền Đạo
Ngài. Phi-e-rơ bị đóng đinh ngược trên cây thập tự, Anh-rê chịu tử hình trên thập
tự hình chữ X, Thô-ma, Gia-cơ bị chém đầu. Sứ đồ Phao-lô kể lại đã từng ‘hai lần
bị ném đá’ và cuối cùng cũng bị xử trảm
tại thành La-mã. Trong suốt dòng lịch sử Hội Thánh đã có biết bao người vì Danh
Chúa mà chịu hi sinh.
“Có kẻ chịu nhạo cười, roi vọt, lại cũng chịu
lao tù xiềng xích nữa. Họ đã bị ném đá, tra tấn, cưa xẻ, bị giết bằng lưỡi gươm,
lưu lạc rày đây mai đó, mặc những da chiên da dê, bị thiếu thốn mọi đường, bị
hà hiếp, ngược đãi. Thế gian không xứng đáng cho họ ở, phải lưu lạc trong đồng
vắng, trên núi trong hang, trong những hầm dưới đất…” (Hê-bơ-rơ 11:36-38).
Nhưng cuối cùng thì “những bàn
chân của kẻ rao truyền Tin Lành là tốt đẹp biết bao” (Rô-ma 10:15)
No comments:
Post a Comment