Hiện nay có khoảng 8000 người sống trong tình
trạng vô gia cư (homeless) tại Nhật Bản. Trước đây con số cao hơn, nhưng nhờ sự
trợ giúp của chính phủ, nhiều người đã trở lại cuộc sống bình thường.
Ban ngày đến thủ đô Đông Kinh, bạn sẽ không bao
giờ thấy người nào sống ngoài lề phố, nhưng khi đêm đến có hàng trăm người mở
những thùng giấy cạc-tông lớn nằm ngủ. Đến sáng, họ xếp thùng lại và giấu khỏi
tầm nhìn của thiên hạ, không hề xả rác hay làm bừa bãi trên vỉa hè. Những thùng
giấy nầy rất sạch, cũng như chính thân thể họ. Thế thì ban ngày họ ở đâu? Họ đi
bộ từ chỗ nầy đến chỗ khác, không cho ai nhận biết tình cảnh sa cơ của mình. Họ
không hề xin tiền, không bẩn thỉu, luôn giữ bề ngoài tươm tất, sạch sẽ.
Hầu hết thành phần vô gia cư tại Nhật là những
công nhân xây dựng hoặc người lao động không có tay nghề cao, nên khi lớn tuổi,
bị bỏ lại phía sau, nhất là lúc kinh tế khủng hoảng, ngành xây cất khựng lại, một
số công nhân bị hụt hẩng, thất nghiệp. Trước đây chính phủ địa phương từ chối
giúp đỡ người vô gia cư, vì cho là thành phần lười biếng. Nhưng ngày nay họ
thay đổi thái độ, yểm trợ những tổ chức đứng ra phân phát bữa ăn hay quần áo và
tạo điều kiện tái nhập vào lực lượng lao động của xứ Phù Tang.
Người Nhật tự ái rất cao, việc sống lây lất
ngoài đường phố là một trải nghiệm phiền muộn, đau khổ. Và tôi tự nhủ nếu một
người con của Chúa rơi vào cảnh ngộ nầy sẽ là một mất mát lớn là dường nào! Có
một bảo đảm quý báu trong Thánh Kinh mà chúng ta nên ghi khắc, tâm niệm: “Trước
tôi trẻ, rày đã già, nhưng chẳng hề thấy người công bình bị bỏ, hay là dòng dõi
người đi ăn mày” (Thi Thiên 37:25).
Người công bình là người sống trong ơn thương
xót, tha thứ và quan phòng của Đấng Chí Cao.
No comments:
Post a Comment