Wednesday, 19 December 2018

EM-MA-NU-ÊN


Trước những cảnh ngộ đau buồn của đời sống, hay lúc bịn rịn chia tay người thân, bạn hữu, người tin Chúa có thể nói một câu đơn giản nhưng đầy ý nghĩa: “Nguyện Em-ma-nu-ên”. Đây là một lời chúc tốt lành, cũng là một câu khẩn nguyện dành cho nhau. Ý nghĩa của câu nầy là “Cầu xin Đức Chúa Trời ở cùng chúng ta”.
Em-ma-nu-ên (Emmanuel hay Immanuel) là một từ ngữ rất đẹp trong ngôn ngữ Do-thái. Nó được ghép bằng hai chữ: EL nghĩa là Đức Chúa Trời, và IMMU nghĩa là “với chúng ta”. Khi ghép hai chữ nầy với nhau nó mang một hình ảnh quý báu giữa Trời với người. Thiên Chúa ở với loài người!
Chữ Em-ma-nu-ên chỉ xuất hiện ba lần trong Thánh Kinh: hai lần trong Cựu Ước (Ê-sai 7:14 và Ê-sai 8:8) và duy nhất một lần trong Tân Ước (Ma-thi-ơ 1:23), nhưng ý niệm về Thiên Chúa ở cùng dân sự Ngài bàng bạc suốt dòng lịch sử. Bất cứ lúc nào hình ảnh Đức Chúa Trời đứng về phía con dân Ngài cũng mang theo sức mạnh, quyền năng và sự chiến thắng.
Vua Đa-vít tâm sự: “Dầu khi tôi đi trong trũng bóng chết, tôi sẽ chẳng sợ tai họa nào, vì Chúa ở cùng tôi”. Có một lần đất nước Giu-đa bị cường quốc A-sy-ri tấn công như vũ bão. Lòng dân tan chảy, sợ hãi. Vua Ê-xê-chia khích lệ đồng bào mình rằng hãy can đảm lên, vì “có một Đấng ở cùng chúng ta”. Trong niềm tin vững mạnh đó Ê-xê-chia phủ phục dưới chân Chúa, trình dâng hoàn cảnh bi thương của đất nước, xin Ngài giải cứu. Kết quả: 185.000 chiến binh dũng mãnh của đế quốc A-sy-ri bị hủy diệt hoàn toàn. (II Sử-ký 32:7-8).
Năm thế kỷ trước khi Chúa Giê-xu giáng thế, tiên tri Ê-sai dự ngôn: “Nầy một trinh nữ sẽ chịu thai, sinh ra một trai, và đặt tên là Em-ma-nu-ên” (Ê-sai 7:14). Sứ đồ Ma-thi-ơ nhắc lại danh hiệu đó bằng một hình ảnh sống động khi viết sự tích Giáng Sinh của Chúa Giê-xu. Ý nghĩa Đức Chúa Trời ở cùng chúng ta đã thể hiện trọn vẹn khi Ngài nhập thế, sống giữa loài người.
“Ta hằng ở cùng các con cho đến tận thế” là lời hứa vĩnh cữu mà Ngài đã để lại (Ma-thi-ơ 28:20).
Sứ đồ Phao-lô minh xác “Nếu Đức Chúa Trời ở cùng chúng ta, thì còn ai nghịch với chúng ta?” (Rô-ma 8:31).
Hãy dành cho nhau lời chúc “NGUYỆN EM-MA-NU-ÊN”!




MỐI TƯƠNG GIAO MẦU NHIỆM


Trong xã hội hiện nay, người ta thường lên án “cá nhân chủ nghĩa”. Ai cũng biết người theo chủ nghĩa nầy có lối sống ích kỷ, chỉ biết lo cho bản thân mình, gia đình mình, còn người xung quanh thì mặc kệ. Cuộc sống của người theo chủ nghĩa cá nhân thu hẹp trong phạm vi rất nhỏ, rất giới hạn và từ đó phát sinh ra tâm lý cô đơn, kỳ thị, mặc cảm tự tôn.
Có người cho rằng não trạng cá nhân chủ nghĩa của người Mỹ phát xuất từ Đạo Tin Lành. Họ nói rằng Đạo Tin Lành khuyến khích người ta làm việc cật lực để chứng tỏ giá trị của mình. Bởi ảnh hưởng đó, một số nhà tư tưởng xiển dương xu hướng rằng mỗi cá nhân cần phải tìm ra con đường riêng của mình, cần phải mạnh dạn nói lên tiếng nói riêng tư mà không cần phải sợ hãi. Triết gia người Mỹ Emerson hô hào: ‘Hãy là chính mình, không ai tốt đẹp hơn cho bằng chính bạn’. Họ luôn thấy mình vĩ đại và cố gắng hết sức để giữ gìn sự vĩ đại của mình.
Nhưng một nhà tư tưởng người Mỹ khác là tiến sĩ Emma Seppala thì cho rằng chính niềm tự hào về sự vĩ đại ấy là yếu tố phát sinh cuộc khủng hoảng cô đơn trong xã hội Hoa Kỳ. Người ta quên mất rằng đằng sau nhu cầu ăn mặc, giàu có sung túc lại còn một nhu cầu lớn hơn, đó là mối liên hệ với người khác và nhất là đối với Thiên Chúa. Bởi vì nếu chúng ta chỉ chú tâm vào việc làm và sự thành công, cứ mãi cạnh tranh nổi trội hơn người khác, chúng ta rất dễ rơi vào trạng thái bị cô lập, xa cách với tha nhân, để rồi cuối cùng tìm an ủi trong rượu chè, phim ảnh hay ma túy.
Tôi không biết có phải vì ảnh hưởng của Đạo Tin Lành mà người Tây Phương sùng bái cá nhân chủ nghĩa hay chăng, nhưng tôi biết rất rõ rằng Cứu Chúa Giê-xu của tôi luôn dạy dỗ con dân Ngài sống trong mối tương giao mầu nhiệm với Thiên Chúa và với người xung quanh. Trong đêm Ngài giáng thế, thiên binh từ trời đã trổi lên khúc thần ca: “Sáng Danh Chúa trên các từng trời rất cao; Bình an dưới thế, Ân sủng cho loài người’. Rồi sau đó, suốt hành trình trên đất, Ngài luôn nhấn mạnh đến mối liên đới giữa người Trời với và giữa người với nhau. Ngài dạy rằng: “Nếu các con muốn người khác làm cho mình thể nào, thì hãy làm điều đó cho họ”. Ai cũng muốn mình được yêu quý, tôn trọng, an toàn và hạnh phúc. Thế thì đem những điều đó chia xẻ với người xung quanh chính là tạo nhịp cầu thân ái, tạo mối tương giao tương kính lẫn nhau. Đó chẳng phải là đức bác ái trong Đạo Cơ-đốc sao?