Trong
xã hội hiện nay, người ta thường lên án “cá nhân chủ nghĩa”. Ai cũng biết người
theo chủ nghĩa nầy có lối sống ích kỷ, chỉ biết lo cho bản thân mình, gia đình
mình, còn người xung quanh thì mặc kệ. Cuộc sống của người theo chủ nghĩa cá
nhân thu hẹp trong phạm vi rất nhỏ, rất giới hạn và từ đó phát sinh ra tâm lý
cô đơn, kỳ thị, mặc cảm tự tôn.
Có
người cho rằng não trạng cá nhân chủ nghĩa của người Mỹ phát xuất từ Đạo Tin
Lành. Họ nói rằng Đạo Tin Lành khuyến khích người ta làm việc cật lực để chứng
tỏ giá trị của mình. Bởi ảnh hưởng đó, một số nhà tư tưởng xiển dương xu hướng
rằng mỗi cá nhân cần phải tìm ra con đường riêng của mình, cần phải mạnh dạn
nói lên tiếng nói riêng tư mà không cần phải sợ hãi. Triết gia người Mỹ Emerson
hô hào: ‘Hãy là chính mình, không ai tốt đẹp hơn cho bằng chính bạn’. Họ luôn
thấy mình vĩ đại và cố gắng hết sức để giữ gìn sự vĩ đại của mình.
Nhưng
một nhà tư tưởng người Mỹ khác là tiến sĩ Emma Seppala thì cho rằng chính niềm
tự hào về sự vĩ đại ấy là yếu tố phát sinh cuộc khủng hoảng cô đơn trong xã hội
Hoa Kỳ. Người ta quên mất rằng đằng sau nhu cầu ăn mặc, giàu có sung túc lại
còn một nhu cầu lớn hơn, đó là mối liên hệ với người khác và nhất là đối với
Thiên Chúa. Bởi vì nếu chúng ta chỉ chú tâm vào việc làm và sự thành công, cứ
mãi cạnh tranh nổi trội hơn người khác, chúng ta rất dễ rơi vào trạng thái bị
cô lập, xa cách với tha nhân, để rồi cuối cùng tìm an ủi trong rượu chè, phim ảnh
hay ma túy.
Tôi
không biết có phải vì ảnh hưởng của Đạo Tin Lành mà người Tây Phương sùng bái
cá nhân chủ nghĩa hay chăng, nhưng tôi biết rất rõ rằng Cứu Chúa Giê-xu của tôi
luôn dạy dỗ con dân Ngài sống trong mối tương giao mầu nhiệm với Thiên Chúa và
với người xung quanh. Trong đêm Ngài giáng thế, thiên binh từ trời đã trổi lên
khúc thần ca: “Sáng Danh Chúa trên các từng
trời rất cao; Bình an dưới thế, Ân sủng cho loài người’. Rồi sau đó, suốt
hành trình trên đất, Ngài luôn nhấn mạnh đến mối liên đới giữa người Trời với
và giữa người với nhau. Ngài dạy rằng: “Nếu
các con muốn người khác làm cho mình thể nào, thì hãy làm điều đó cho họ”.
Ai cũng muốn mình được yêu quý, tôn trọng, an toàn và hạnh phúc. Thế thì đem những
điều đó chia xẻ với người xung quanh chính là tạo nhịp cầu thân ái, tạo mối
tương giao tương kính lẫn nhau. Đó chẳng phải là đức bác ái trong Đạo Cơ-đốc
sao?
No comments:
Post a Comment