Thursday, 3 January 2019

NGƯ ÔNG VÀ BIỂN CẢ


Văn hào Ernest Hemingway sinh năm 1899, tự kết liễu đời mình vào năm 1961. Ông để lại nhiều áng văn bất hủ, trong đó có một tiểu thuyết ngắn mà mỗi khi nhắc đến ông người ta đều phải nhớ, đó là quyển “Ngư Ông và Biển Cả”.
Nhân vật chính của câu chuyện là một lão ngư phủ người Cu-ba. Giữa biển khơi, suốt ba ngày đêm ròng rã, ông đã chiến đấu để vật lộn với một con cá kiềm khổng lổ khi nó mắc câu. Sang đến ngày thứ ba, ông dùng lao đâm chết con cá, buộc nó bên mạng thuyền và lôi vào bờ.
Dọc đường, đàn cá mập đánh hơi được, đã xông tới tấn công như vũ bão. Với một cố gắng phi thường, ông lão giết chết nhiều con cá mập để bảo vệ chiến lợi phẩm của mình. Nhưng khi về tới bến, ông nhận ra rằng con cá kiềm mà ông tốn bao công sức gìn giữ đã bị đàn cá mập rỉa hết thịt, chỉ còn trơ lại một bộ xương.
Chiến đấu cho đến cuối cùng mà chẳng được gì cả, nhất là hình ảnh đơn độc của lão ngư phủ giữa biển khơi giúp người ta hiểu được phần nào nỗi cô đơn của văn hào Hemingway để giải thích vì sao ông tự kết liễu đời mình bằng một viên đạn bắn vào đầu. Con người tìm đến cái chết khi không còn đủ sức chịu đựng nỗi cô đơn. Trong cơn bỉ cực, chết là một con đường giải thoát.
Nhưng cuộc chiến đấu tới cùng của lão ông cho chúng ta thấy sự vĩ đại của bản năng loài người. Có khi chỉ một mình giữa trùng trùng biển động, con người dám lội ngược dòng, vượt lên nỗi sợ hãi thường tình để tìm đến bến bờ. Sống giữa xã hội đảo điên cũng thế. Biết bao anh hùng, liệt nữ một mình chống chọi với thế lực thấp hèn, dám sống theo lương tri lẽ phải, cung hiến cuộc đời cho lợi ích tha nhân. Cuộc chiến đấu của họ lắm khi rất cô đơn, nhưng với niềm tin mãnh liệt, họ biết mình cuối cùng rồi sẽ về đâu.
Thánh Kinh mô tả những con người vượt trội đó bằng lời văn trác tuyệt: “Hết thảy những người đó đều đã chết trong đức tin, chưa nhận lãnh những điều đã hứa cho mình, chỉn trông thấy và chào mừng những điều ấy từ đằng xa, xưng mình là khách và bộ hành trên đất. Họ ham mến một quê hương tốt hơn, là quê hương ở trên trời, nên Đức Chúa Trời không hổ thẹn mà xưng mình là Đức Chúa Trời của họ”. Hê-bơ-rơ 11:13-16.



No comments:

Post a Comment