Tại Việt Nam ngày nay, những chiếc đèn dầu mà có khi chúng ta gọi là đèn Hoa Kỳ, hầu như không còn nữa, vì khắp nơi người ta đều dùng điện thắp sáng. Có người vẫn còn tìm mua những chiếc đèn có chạm khắc hoa văn hay hình dạng đặc biệt, chỉ là để thỏa mãn thú sưu tập đồ cổ mà thôi.
Những chiếc đèn dầu đã du nhập vào nước ta vào cuối thế kỷ 19 do hãng dầu Shell (ta gọi là hãng Con Sò) giới thiệu. Khi gia nhập thương trường Việt Nam, hãng Shell chỉ muốn bán dầu lửa cho người Đông Nam Á, nhưng bấy giờ dân chúng tại đây chỉ biết đến dầu lạc, đèn cầy, còn dầu lửa vẫn là sản phẩm quá xa lạ. Các nhà tiếp thị của Shell bèn áp dụng diệu kế . Họ sản xuất những chiếc đèn dầu và quảng cáo ầm ĩ sẽ “biếu không” cho khách. Nghe nói hãng Shell cho free đèn, ai cũng muốn đến rinh về một cái. Và rồi, nếu muốn đèn thắp sáng, việc cần làm là phải mua dầu. Thế là dù muốn dù không, tự dưng ai cũng phải chứa dầu lửa trong nhà! Từ đó, suốt chiều dài của thế kỷ, những chiếc đèn Hoa Kỳ đã thay thế những dĩa dầu lạc, những cây đèn cầy truyền thống để mang ánh sáng đến mọi gia đình. Về sau, chúng ta có câu tục ngữ “Sống đèn dầu, chết kèn trống”.
Trong thời đại Thánh Kinh, người Do Thái thường làm đèn bằng đất nung, bằng đồng, và nếu giàu có thì sắm đèn bằng bạc.Dầu thắp thường chế từ thực vật hoặc mỡ hay sáp. Ngọn đèn sáng là hình bóng về sự thịnh vượng lâu dài (II Sa 21:17, I Vua 11:36, Thi 132:17). Vào viện bảo tàng Jerusalem, du khách sẽ thấy chưng 7 cái đèn lạ. Lúc đầu người ta không hiểu công dụng của chúng. Vì ở dưới có một vòng cung, phía trước có một khoen nhỏ.Treo lên tường không được mà đăt lên bàn cũng bất tiện. Nhưng đọcThi Thiên119:105 mới khám phá ra rằng thời xưa, người ta mang đèn đó vào chân khi đi lại ban đêm. Vòng cung bám vào chân, chiếc khoen tròng vào ngón cái, mỗi bước đi đều có ánh sáng chiếu soi.
“Lời Chúa là ngọn đèn cho chơn tôi, là ánh sáng cho đường lối tôi!”
Thi Thiên 119:105