THÀNH GIÊ-RI-CÔ
Ngày nay, trở lại Giê-ri-cô, du khách sẽ thấy đây chỉ là một thị trấn nhỏ, hiền hòa với dân số 20,000 người, nằm cách Giê-ru-sa-lem 25 cây số. Tên gọi Giê-ri-cô mang ý nghĩa “mùi thơm” có lẽ phát xuất từ những thứ trái cây ngon ngọt nổi tiếng được trồng tại mảnh đất màu mỡ nằm thấp hơn mặt biển 260 mét nầy. Ngoài ý nghĩa trên, Giê-ri-cô cũng còn được mệnh danh là “thành mặt trăng”, vì dân Ca-na-an cư ngụ trước đó tôn thờ mặt trăng làm thần tượng. Đọc Thánh Kinh, chúng ta còn bắt gặp một tên khác nữa: “thành cây chà-là”(Phục 34:3, II Sử 28:15).
Giê-ri-cô có một lịch sử rất lâu dài. Tại đây đã có người cư ngụ cách nay 11 ngàn năm. Là thành phố cổ xưa nhất của thế giới. Các nhà khảo cổ đã tìm thấy những vật dụng, nhà của xây dựng với niên đại 9000 năm trước Công nguyên. Người ta cũng tìm thấy một vách tường với tháp cao 3.6 mét do công sức của hàng trăm người, có lẽ để chận nước sông Giô-đanh thường tràn ngập vào chỗ dân chúng cư ngụ.
Cho đến khi dân I-sơ-ra-ên về đến đất hứa, Giê-ri-cô đã là một thành phố hùng vĩ, đông dân, thịnh vượng, có lũy thành kiên cố bao bọc, Về chiến lược, thành Giê-ri-cô nắm giữ một cứ điểm quan trọng để bảo vệ toàn lãnh thổ Ca-na-an. Đó là vị trí yết hầu mà không qua khỏi cửa ải nầy, không thể chinh phục thủ đô Giê-ru-sa-lem và toàn xứ Bê-tên. Có thể nói Giê-ri-cô là thành lũy của tất cả thành lũy cho sự hưng vong của xứ Ca-na-an thời cổ.
Nhưng qua cuộc khảo sát bằng carbon, người ta khẳng định, vào năm 1550 trước Công nguyên, đại thành đã bị một cơn tàn phá dữ dội, hoàn toàn sụp đổ. Đó hẳn là kết quả của “trận chiến bảy ngày” do vị nguyên soái từ trời” chỉ huy, được thánh sử ghi chép trong Giô-suê đoạn 6. Tất cả những hào quang, hoành tráng của một thành phố lịch sử dường như bị chôn vùi dưới lớp bụi thời gian. Ngày nay, tên gọi nơi nầy là Ariha. Nhưng người Do thái vẫn nhắc đến địa danh huyền thoại Giê-ri-cô như một chứng tích kiêu hùng của những ngày cha ông chinh phục miền đất hứa.
No comments:
Post a Comment