Saturday, 15 October 2011

CHÚA NHẬT


Trong thời Cựu ước Đức Chúa Trời phán dạy dân I-sơ-ra-ên phải giữ ngày thứ Bảy (tức ngày Sa-bát) làm ngày nghỉ. Nhưng đến thời Tân Ước, Hội Thánh lại chọn ngày thứ Nhứt (tức Chúa Nhật) làm ngày yên nghỉ và thờ phượng. Tại sao vậy?
            Từ ngàn xưa Chúa thiết lập ngày thứ Bảy làm ngày yên nghỉ (Xuất Ê-díp-tô-ký 20:8-11), mà người Do Thái gọi là ngày Sa-bát, nhằm vào nhu cầu tâm linh và thể xác của dân sự. Đây là ngày họ dành riêng để nuôi dưỡng đời sống thuộc linh và phục hồi sức khỏe cho thể xác. Tất cả đều yên nghỉ trong ngày đó với thái độ vâng phục và sắm sửa linh hồn cho sự giao thông cùng Chúa.
            Sau khi Chúa Giê-xu về trời, và sau ngày Lễ Ngũ Tuần, với lòng hăng say của sự đầy dẫy Thánh Linh, Hội Thánh đầu tiên nhóm họp và dự tiệc thánh mỗi ngày trong tuần. Nhưng rồi theo thời gian, việc thờ phượng hằng ngày thấy không còn thích hợp nữa, Hội Thánh lập ra quy tắc nhóm họp thờ phượng mỗi tuần một lần. và họ đã chọn ngày thứ Nhứt. Sỡ dĩ chọn ngày đó là để kỷ niệm sự sống lại của Chúa Giê-xu! Vì Ngài sống lại ngày thứ Nhứt trong tuần, hiện đến cùng họ. Rồi bảy ngày sau, cũng là ngày thứ Nhứt, Ngài lại hiện ra một lần nữa đang khi họ nhóm lại. Sự kiện Đức Thánh Linh giáng lâm cũng xảy ra vào ngày thứ Nhứt. Từ đó trở đi, các sứ đồ chọn ngày đó làm ngày nhóm hiệp bẻ bánh (Công 20:7, I Cô-rinh-tô 16:2). Sử liệu Hội Thánh từ đó đều ghi lại quy tắc dùng ngày thứ Nhứt làm ngày của Chúa. Các nhà giải kinh cũng đồng ý rằng khi sừ đồ Giăng viết “ngày của Chúa” trong sách Khải Huyền 1:10 là ám chỉ ngày Hội Thánh nhóm họp trong thời các sứ đồ, nghĩa là ngày thứ Nhứt trong tuần lễ, mà ngày nay chúng ta gọi là Chúa Nhật!

No comments:

Post a Comment