Saturday, 18 February 2012

“ĐẠI BÀNG BỐ”


Cậu bé Hà Nghi Đức là một đứa trẻ sinh non. Bác sĩ cho biết cậu có thể bị bịnh liệt não. Để con có thể tồn tại và sống khỏe mạnh, bố của cậu đã dùng cách riêng của mình để tạo động lực và sức mạnh cho cậu. Từ lúc mới 6 tháng, mỗi ngày cậu đều trải qua những bài tập thể chất khắc nghiệt. Mới đây, vào ngày 22/1/2012, từ Trung quốc gia đình Hà Nghi Đức sang New York vào dịp nghỉ Tết, lúc đó là mùa Đông, trời lạnh 13 độ âm (dưới 0 độ). Bố của cậu đã cho cậu chạy trên đường phố phủ đầy tuyết với chỉ đôi giày thể thao và chiếc quần sịp nhỏ xíu. Đoạn video clip còn  ghi lại sau khi chạy, bố của cậu còn hối thúc cậu tập hít đất trên tuyết.
                Khi đoạn clip nầy tung lên mạng, đã gây một cuộc tranh cãi và người bố em bé đước đặt tên là “Đại bàng bố”. Sỡ dĩ có tên nầy là vì theo đời sống loài chim đại bàng, khi đại bàng con phát triển đến tuổi trưởng thành, đại bàng mẹ sẽ thả nó từ trên vách núi cao để dạy con học bay.
                Đọc câu chuyện trên đầy Bạn có liên tưởng đến phần nào trong Thánh Kinh không? Xin hãy mở sách Phục Truyền 32: 10-12 và chú ý đến câu 11. Tác giả Môi-se đã dùng hình ảnh chim phượng hoàng dạy cho con tập bay để nói lên sự quan phòng của Chúa. Phượng hoàng hay còn gọi là đại bàng là giống chim rất lớn, thường làm tổ trên ngọn núi cheo leo hay trên đỉnh của những cây đại thụ. Khi con đã lớn, lông cánh đầy đủ, chúng vẫn nằm mãi trong nôi. Một ngày nọ, chim mẹ dùng chiếc mỏ cứng của mình rung mạnh vào tổ, làm chim con sợ hãi, vọt ra khỏi ẩn náu an toàn từ bấy lâu, tung mình vào khoảng không, và đôi cánh bắt đầu đập mạnh để bay. Nhưng vì là lần đầu, chỉ vài phút là mỏi cánh, rơi xuống vực sâu. Đã đoán trước điều đó, chim mẹ bay sà xuống dưới, sãi đôi cánh rộng của mình cho chim con sa vào đó. Sau nhiều lần luyện tập, chim con có thể hiên ngang tự tung mình trên bầu trời xanh thẳm.
                Chúa yêu và trân quí chúng ta như “con ngươi của mắt Ngài”. Nhưng Ngài cũng muốn ta trưởng thành, can đảm cất cánh bay cao. Dù có khi cách tập luyện của Ngài làm chúng ta dường như mất đi sự an bình trong chiếc tổ ấm êm. Nhờ thế mà từ nay ta có thể bay lượn vào cõi không gian vô tận!
                “Như phượng hoàng phấp phới giỡn ổ mình, bay chung quanh con nhỏ mình, Sè cánh ra xớt nó. Và cõng nó trên chéo cánh mình thể nào. Thì một mình Đức Giê-hô-va đã dẫn dắt người thể ấy. Không có thần nào khác ở cùng người”. Phục truyền 32:11-12.

No comments:

Post a Comment