Trong số 12 môn đồ của Chúa Giê-xu, ngoại trừ Giu-đa Ích-ca-ri-ốt chết vì tự tử, Gia-cơ là người đầu tiên đã hi sinh vì Đạo. Câu chuyện tuẫn đạo của một trong ba môn đồ luôn luôn kề cận bên Chúa đã được ghi lại trong sách Công-vụ 12:1-3).
Gia-cơ là anh của Giăng, con trai của Xê-đê-bê và Sa-lô-mê. Sa-lô-mê có bà con với Ma-ri là mẹ của Chúa (Mathio 27:56, Mác 15:40, 16:1). Hai anh em nghe theo tiếng gọi, bỏ nghề chài lưới mà theo Ngài. Có lần hai anh em nổi nóng với người Sa-ma-ri khi họ không chịu tiếp rước Chúa, đã xin Ngài giáng lửa từ trời xuống thiêu đốt dân nầy (Lu-ca 9 :53-54). Vì tánh nóng nảy đó, Chúa đã ban cho hai ông một tên mới là Bô-a-nẹt, nghĩa là « con trai của sự sấm sét »(Mác 3 :17). Một lần khác hai anh em cũng đã gây bất hòa giữa vòng môn đồ Chúa, vì lòng ganh tị, Sa-lô-mê là mẹ đã đến xin Ngài cho hai con mình làm hữu tướng quân và tả tướng quân khi Ngài lên ngôi cai trị (Mathio 20 :20-28, Mác 10 :35-45). Tất cả những yếu đuối, ham muốn trần tục nầy đã thay đổi sau khi nhìn thấy sự vinh hiển của Ngài qua sự chết, phục sinh và ngự về trời (Công vụ 1:12-14).
Vào năm 44 SC, vua Hê-rốt Ạc-ríp-ba đã giết Gia-cơ vì muốn làm đẹp lòng dân sự. Giáo phụ Clement thuật lại lời truyền khẩu rằng trong lúc xử án, có một người trong bọn cầm quyền thấy sự can đảm vì Danh Chúa của Gia-cơ, đã hối cải, tin nhận Chúa ngay lúc đó và xin Gia-cơ tha tội. Gia-cơ hôn người và chúc phước « Bình an cho con », rồi cả hai cùng bị xử trảm. (Ghi chú: thư tín Gia-cơ không phải do Gia-cơ, môt trong 12 môn đồ của Chúa viết, mà là Gia-cơ em ruột của Chúa viết vào năm 45 sau công nguyên).
No comments:
Post a Comment