Wednesday, 29 May 2013

NẠN NGHÈO THIẾU TẠI ÚC


Một mẫu tin đăng trên báo The Herald Sun hôm thứ Tư 22 tháng Năm, 2013 vừa qua khiến cho ta phải suy nghĩ: càng ngày càng nhiều người dân Úc trong giới hạ lưu không đủ tiền để sắm một bữa tối đầy đủ, và lắm khi cha mẹ phải nhịn đói, nhường phần ăn cho con.
Bản tường trình từ cơ quan Salvation Army viết: “Đây quả là một nước Úc mà chúng ta không thích nói đến hay biết đến”. Nền kinh tế xuống dốc và sự thay đổi trong hệ thống an sinh đã đẩy những gia đình nầy vào tình trạng bi đát. Hơn phân nửa những người được phỏng vấn trong tầng lớp nầy cho biết hoàn cảnh của họ tệ hơn nhiều so với năm trước.
Thiếu tá Bruce Harmer, phát ngôn viên của Salvos  cho biết số dân Úc nghèo gia tăng cách đáng kể trong vòng 12 tháng. Tình trạng sẽ xấu hơn nữa khi mùa Đông đến. Năm vừa qua, hội từ thiện nầy đã cung cấp dịch vụ cho hơn một triệu người, trong đó có 230.000 trường hợp khẩn cấp. Ông nói: “Chúng ta có rất nhiều gia đình khắp nơi trên nước Úc gặp khó khăn mà ít người biết đến. Mỗi khi giá nhu yếu phẩm gia tăng thì họ lại càng lún sâu vào thiếu thốn, khốn khổ”.
Nước Úc từng được xếp hạng nhì trên thế giới trong năm qua về đời sống và an sinh xã hội. Thế mà vẫn có rất nhiều gia đình túng quẩn. Huống chi là những vùng đất khô cằn khác trên quả địa cầu nầy?
Nguyện Chúa cho những kẻ nghèo thiếu biết lời nầy: “Còn tôi là khốn cùng và thiếu thốn; dầu vậy Chúa tưởng đến tôi. Chúa là sự tiếp trợ tôi, và là Đấng giải cứu tôi”. Thi Thiên 40:17.

Wednesday, 22 May 2013

SỐNG VỚI NIỀM TIN


Nhà bác học Albert Einstein đã nói: “Tôn giáo của tôi là hạ mình chiêm ngưỡng Đấng tối cao vô thượng lại bày tỏ chính mình Ngài qua những chi tiết nhỏ nhặt, tầm thường”. Nhìn xem vũ trụ bao la, hiểu biết sự vận hành kỳ diệu của thái dương hệ, khám phá bí mật những tinh thể li ti để nhận thức Đấng Tạo Hóa quyền năng là khởi điểm cho một niềm tin.
Nhưng đó chưa phải là đức tin mà Thiên Chúa mong muốn. Thánh Kinh dạy rằng điều Ngài thật sự tìm kiếm nơi con người là biết quay đầu trở lại với mối tương giao thiên thượng. Và con đường duy nhất đã vạch sẵn  là tiếp nhận Con Ngài làm Cứu Chúa. “Hễ ai nhận Ngài, thì Ngài ban cho quyền phép để trở nên con cái Đức Chúa Trời” (Giằng 1:12). Vì vậy, tin là tiếp nhận. Bạn xưng mình thuộc về Ngài khi tiếp nhận ơn cứu rỗi qua Cứu Chúa Giê-xu.
Tuyệt đỉnh của đức tin là sự phó thác. Hiểu biết Chúa bằng lý trí là bước khời đầu. Mời Chúa vào lòng là một phước hạnh vĩnh cữu. Nhưng phó thác đời sống trong tay quyền năng của Ngài mới thật sự là kinh nghiệm diệu kỳ. Bây giờ Ngài là Chủ, là Chúa, là Đấng Tể Trị. Trong một đoạn văn đầy cảm xúc, sứ đồ Phao-lô chia xẻ: “Tôi đã bị đóng đinh vào thập tự giá với Đấng Christ, mà tôi sống, không phải là tôi sống nữa, nhưng Đấng Christ sống trong tôi. Nay tôi còn sống trong xác thịt, ấy là sống trong đức tin của Con Đức Chúa Trời, là Đấng đã yêu tôi, và đã phó chính mình Ngài vì tôi” (Ga-la-ti 2:20).
Chưa hề có người nào hối tiếc vì phó thác đời mình cho vị Hoa Tiêu vĩ đại và đầy lòng nhân ái!

Thursday, 16 May 2013

TÁI SANH


“Tái sanh”, hay sanh lại, là một biến động kỳ diệu xảy ra trên đời sống tâm linh của những người tin nhận Giê-xu Christ làm Cứu Chúa. Đây không phải là việc làm bởi giáo hội hay khả năng biến hóa của hàng giáo phẩm , mà là bởi “quyền năng” siêu việt của Đức Chúa Trời nhằm biến đổi một tội nhân trở thành con dân thiên quốc. Thánh Kinh xác quyết: “Hễ ai đã nhận Ngài, thì Ngài ban cho quyền phép để trở nên con cái Đức Chúa Trời” (Phúc âm Giăng 1:12).
            Biến cố “tái sanh” trên đời sống người tin nhận Chúa là công việc lạ lùng mà mắt thường không nhìn thấy được, nhưng chắc chắn sẽ thể hiện qua kết quả tốt đẹp hằng ngày của một đời sống đã được tái tạo.
            Bởi năng quyền của Thánh Linh, và bởi ân điển của Đức Chúa Trời, linh hồn của chúng ta được đổi mới như một người chết sống lại, mang lấy hình ảnh của Đấng Christ và bản tánh Đức Chúa Trời. Từ đó, tội nhân hư mất lại nhận được đặc quyền bước vào vương quốc thiên thượng, như Chúa Giê-xu đã dạy: “Nếu một người chẳng sanh lại, thì sẽ không thấy được, không vào được nước Đức Chúa Trời” (Giăng 3: 3,5).
            Như vậy, ngoài sinh nhật của đời nầy, người tín đồ còn có một “sinh nhật thiêng liêng” nữa, là ngày ta hối cải, tin theo Chúa Giê-xu, được tái sanh bởi quyền năng Thánh Linh, nhận lấy ân sủng làm conThiên Chúa. Cũng từ phút giây nầy, thân thể hay chết của ta “sẽ mặc lấy sự không hay chết” (Rô-ma 8:11).  Đó là khởi điểm của một hành trình huyền diệu!

Sunday, 5 May 2013

CƠN LẠNH MÙA ĐÔNG


Vào một đêm đông giá lạnh, có người thiếu phụ mang thai đến kỳ sanh nở, lần bước theo con đường mòn đến nhà người bạn để nhờ giúp đưa đi bệnh xá. Dọc đường nàng trượt chân lăn vào con lạch nhỏ có cây cầu bắc ngang. Cơn chuyển bụng quặn lên dữ dội. Biết mình không thể đi xa hơn, nàng chun xuống dười gầm cầu. Tại đây nàng đã sanh một bé trai bụ bẫm trong nỗi đơn độc “đi biển một mình”!
Thấy con run rẩy trong cơn gió rét mướt, người thiếu phụ đã cởi chiếc áo ấm đang mặc choàng vào thân thể nhỏ bé của nó. Nhưng cái lạnh mùa đông khắc nghiệt vẫn làm mặt nó tái xanh. Nàng đành cởi hết quần áo trên người phủ quanh tấm thân run rẩy. Và tìm thấy một chiếc bao rác trùm vào người mình, kiệt sức, nằm ôm con thiếp vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, người bạn chạy thể dục ngang cầu bỗng nghe tiếng trẻ thơ khóc yếu ớt. Bà chui xuống, tìm thấy đứa bé sơ sinh đói sửa nhưng vẫn còn ấm, mẹ nó thì đã chết cóng tự bao giờ. Bà đem nó về nuôi dưỡng.
Cậu bé lớn lên, sung túc, khỏe mạnh nhưng vẫn luôn muốn được nhắc lại câu chuyện lúc ấu thơ.  Vào một đêm mùa đông, lúc 12 tuổi, cậu yêu cầu mẹ nuôi đưa mình đến thăm mộ người mẹ ruột đáng thương. Cậu bảo mẹ nuôi ngồi trong xe chờ mình đi cầu nguyện. Giữa cái lạnh cắt vào da thịt, cậu đã cúi đầu thì thầm trước hình ảnh mẹ. Và rồi cậu lần lượt cở bỏ hết quần áo đặt trên mộ. Người cậu run rẩy từng cơn. Nước mắt chảy dài trên má, cậu bé sụt sùi thưa với người mẹ mình chưa bao giờ gặp mặt: “Mẹ ơi, mẹ đã lạnh hơn con bây giờ, phải không mẹ?”.
                Con không đợi đến ngày kia mẹ mất
                Mới giật mình than tiếc gọi “Mẹ ơi!” 

Thursday, 2 May 2013

ÁO CỦA TỔNG THỐNG KENNEDY


Chiếc áo khoác có hàng chữ “Air Force One” của cố tổng thống John F. Kennedy vừa được bán đấu giá với số tiền vượt qua dự kiến. Trong số 700 món đồ được đưa ra bán, chiếc áo da nói trên ước đoán từ $20,000 đến $40,000. Nhưng cuối cùng nó đã được một nhà sưu tầm trả đến 665,000 dollars.
John Kennedy là tổng thống thứ 35 của Hoa Kỳ, bị ám sát ngày 22.11.1963 tại thành phố Dallas lúc 46 tuổi. Nhiều người vẫn nuối tiếc vị lãnh đạo trẻ tuổi tài cao nầy nên rất trân quí những kỷ vật còn sót lại của ông.
Có khi nào bạn tự hỏi: nếu ngày nay chiếc áo của Chúa Giê-xu còn sót lại, thì con người sẽ đối xử với nó thế nào? Chiếc áo xống mà người đàn bà bị bịnh hoại huyết chỉ rờ đến thì được lành ngay, chiếc áo mà Con Trời đã từng khoác qua những chặng đường rao giảng Phúc Âm suốt 3 năm trên đất nếu còn đến ngày nay hẳn người ta sẽ tôn thờ nó, mong được chạm đến nó để được an bình, phước hạnh. Hằng năm sẽ có vô số khách hành hương tìm đến chiêm ngưỡng, suy niệm, lấy làm hãnh diện rằng chính mắt mình đã từng nhìn thấy chiếc áo năng quyền. Và rồi con người sẽ chẳng còn ngưỡng trông nơi chính Đấng đã mặc chiếc áo đó, chẳng còn hạ mình cầu xin ơn thương xót và quyền năng siêu việt của Ngài. Bởi vì khuynh hướng của nhân loại là tôn thờ những vật mắt mình nhìn thấy.
Chúng ta phải tạ ơn Chúa đã làm biến mất đi những “vật dụng thánh” như hòm giao ước, hai bảng luật pháp hay cây thập tự, áo xống, giày dép của Ngài, để mắt mình chỉ hướng lên và nhìn xem vinh quang tuyệt mỹ của Thiên Chúa bằng đôi mắt của đức tin.
“Phước cho những kẻ chẳng từng thấy mà đã tin vậy!”, đó là lời phán của Cứu Chúa Giê-xu.(Giăng 20:29).