Vào một đêm đông giá lạnh, có người thiếu phụ
mang thai đến kỳ sanh nở, lần bước theo con đường mòn đến nhà người bạn để nhờ
giúp đưa đi bệnh xá. Dọc đường nàng trượt chân lăn vào con lạch nhỏ có cây cầu
bắc ngang. Cơn chuyển bụng quặn lên dữ dội. Biết mình không thể đi xa hơn, nàng
chun xuống dười gầm cầu. Tại đây nàng đã sanh một bé trai bụ bẫm trong nỗi đơn
độc “đi biển một mình”!
Thấy con run rẩy trong cơn gió rét mướt, người
thiếu phụ đã cởi chiếc áo ấm đang mặc choàng vào thân thể nhỏ bé của nó. Nhưng
cái lạnh mùa đông khắc nghiệt vẫn làm mặt nó tái xanh. Nàng đành cởi hết quần
áo trên người phủ quanh tấm thân run rẩy. Và tìm thấy một chiếc bao rác trùm
vào người mình, kiệt sức, nằm ôm con thiếp vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, người bạn chạy thể dục ngang cầu
bỗng nghe tiếng trẻ thơ khóc yếu ớt. Bà chui xuống, tìm thấy đứa bé sơ sinh đói
sửa nhưng vẫn còn ấm, mẹ nó thì đã chết cóng tự bao giờ. Bà đem nó về nuôi dưỡng.
Cậu bé lớn lên, sung túc, khỏe mạnh nhưng vẫn
luôn muốn được nhắc lại câu chuyện lúc ấu thơ.
Vào một đêm mùa đông, lúc 12 tuổi, cậu yêu cầu mẹ nuôi đưa mình đến thăm
mộ người mẹ ruột đáng thương. Cậu bảo mẹ nuôi ngồi trong xe chờ mình đi cầu
nguyện. Giữa cái lạnh cắt vào da thịt, cậu đã cúi đầu thì thầm trước hình ảnh mẹ.
Và rồi cậu lần lượt cở bỏ hết quần áo đặt trên mộ. Người cậu run rẩy từng cơn. Nước
mắt chảy dài trên má, cậu bé sụt sùi thưa với người mẹ mình chưa bao giờ gặp mặt:
“Mẹ ơi, mẹ đã lạnh hơn con bây giờ, phải
không mẹ?”.
Con
không đợi đến ngày kia mẹ mất
Mới
giật mình than tiếc gọi “Mẹ ơi!”
No comments:
Post a Comment