Thursday, 25 July 2013

TRẢ TIỀN CHO MÁU


Tổ chức Y-tế Thế Giới (World Health Organization), viết tắt là WHO) trước đây có ra tuyên cáo chống lại việc trả tiền cho những người hiến máu, nhất là với số lượng hiến nhiều, vì e rằng điều nầy sẽ lôi cuốn những người hiến máu do hoàn cảnh kinh tế chật vật hay người cần tiền mà sức khỏe không tốt, ví dụ: những tay chuyên dùng ma túy chẳng hạn.
Tuy nhiên, nhiều nơi trên thế giới, ngay cả tại Hoa Kỳ, tiền mặt và quà tặng vẫn được xử dụng để trả công hiến máu. Những cuộc nghiên cứu cho thấy số lượng người hiến máu tăng cao khi họ được nhận tặng phẩm như cho nghỉ làm vài ngày có lương, áo thun, phiếu mua thực phẩm hay vé số lotto v.v…Vì thế có dư luận cho rằng khuyến cáo nói trên của cơ quan WHO cần nên xem xét lại. Theo họ, những quà tặng nầy sẽ khuyến khích người ta đến hiến máu nhiều hơn, dầu sao cũng đem lại ích lợi chung cho ngành y tế và nhất là cứu mạng nhiều người.
Chúng ta thường nói: đằng sau mọi việc hiến tặng có ẩn tàng một động cơ dấu kín. Ước gì tất cả những công tác từ thiện, những hành động hy sinh đều chỉ phát nguồn từ nguyên cớ của sự yêu thương! Sứ đồ Phao-lô đã từng viết: “Dù tôi dâng hiến hết tài sản để nuôi người nghèo khổ hay xả thân trên dàn hỏa thiêu, nhưng không do tình yêu thúc đẩy, thì hi sinh đến thế cũng vô ích” (I Cô-rinh-tô 13:3 Bản Diễn Ý).

Tuesday, 16 July 2013

HOA MẮC CỞ


Mấy năm trước đây nhà nước Việt Nam tổ chức bình chọn một loài hoa đặc trưng cho đất nước để làm“quốc hoa”. Kết quả: hoa sen được chọn. Nhưng nhiều người không hoàn toàn đồng ý, vì hoa sen không phải chỉ có ở Việt Nam mà còn có nhiều nơi trên thế giới. Như Ấn-độ đã dùng hoa sen làm quốc hoa của họ!
Trong dân chúng, người ta đề nghị nên chọn hoa mắc-cở (hay còn gọi là hoa xấu hổ) để làm biểu tượng cho Việt Nam. Đây là loài hoa mà nhạc sĩ Trần Thiện Thanh đã đưa vào một tác phẩm với tên “Hoa Trinh Nữ”. Hoa nầy có nét đẹp rất đơn sơ, màu tím hồng phơn phớt, mọc khắp mọi miền đất nước. Đặc biệt lá của nó khi bị bàn tay chạm vào, dù là rất nhẹ, cũng khép lại như một cô gái e ấp, thẹn thùng.
Các nhà vạn vật học cho rằng “Hoa mắc cở” hay “hoa xấu hổ”dạy ta một phẩm chất cần có trong mỗi con người: đó là lòng tự trọng. Khi còn biết ngại ngùng với những sai lầm, bất toàn của mình, ta còn là một người biết tự trọng, biết tìm đến lẽ phải và học đòi làm một người toàn vẹn. Tự cảm thấy xấu hổ, là khởi đầu một hành trình cầu tiến, sửa đổi chính mình để trở nên hoàn chỉnh hơn, tốt đẹp hơn!
Thánh Kinh dạy: “Mỗi người phải tự xét lấy mình”. Là con dân Chúa, chúng ta có một tấm gương rất lớn, chính là Lời Ngài. Mỗi ngày ta tìm đến đó để soi mình vào lẽ thật, tự vấn chính mình, rồi cũng nhờ Lời quyền năng đó, ta được hướng dẫn, dạy dỗ để trở nên giống Chúa nhiều hơn. Bởi  “Lời Đức Chúa Trời là Lời sống và linh nghiệm” (Hê-bơ-rơ 4:12).

Thursday, 11 July 2013

“GAMAN, GAMBARU”


Ngày 11 tháng 3 năm 2011, một trận động đất kinh hoàng, cường độ cấp 9, kéo theo những đợt sóng thần khủng khiếp, đã tàn phá nước Nhật, khiến hơn 15.000 người chết, vô số tài sản tiêu tan. Hậu quả tệ hại hơn hết là 2 trong 6 lò phản ứng hạt nhân của nhà máy điện Fukushima bị hư, phóng xạ nguyên tử lan ra ngoài, có thể giết chết hàng trăm ngàn người, tai ương tưởng chừng khôn tả. Nhưng với lòng tận tụy, khéo léo, thêm một chút may mắn, người Nhật đã dập tắt được phóng xạ, kiểm soát sự vận hành của những nhà máy điện.
Thế giới rất ngưỡng mộ người Nhật qua lòng can đảm, đoàn kết và cao thượng trước thảm họa xảy ra. Chỉ vài tháng sau họ đã dọn dẹp xong và xây dựng lại trên đống đổ nát, hoang tàn. Câu nhật tụng của dân tộc Phù Tang là “gaman, gambaru”. Gaman nghĩa là chịu đựng gian khổ với tinh thần bất khuất,  và Gambaru có nghĩa hãy cố làm hết sức mình!. Họ đã thể hiện hai nguyên tắc đó qua cơn bi đát, vươn mình lên giữa nỗi khổ đau.
Thực ra ý niệm nầy không xa la, chỉ là vấn đề thực hiện mà thôi! Phao-lô viết: “Hãy cùng ta chịu khổ như một người lính giỏi của Chúa Giê-xu Christ” (II Ti 2:3) và, “Hễ làm việc gì hãy hết lòng mà làm, như làm cho Chúa, không phải làm cho người ta” (Cô 3:23). Là tinh binh thập tự, người chiến sĩ chấp nhận gian truân và dốc lòng làm việc cho đến ngày ca khúc khải hoàn!

Tuesday, 2 July 2013

HOA THỦY TIÊN


Truyện thần thoại Hi-lạp kể chàng thanh niên tên Narcisse có thân hình và gương mặt rất đẹp. Một hôm chàng nhìn xuống mặt nước tĩnh lặng, thấy vẻ tuyệt mỹ của mình hiện ra như trong gương. Và chàng say mê chính mình. Từ đó chàng cứ mãi đứng bên bờ hồ để tự chiêm ngưỡng dung nhan, đến nỗi quên ăn quên ngủ, kiệt sức mà chết. Về sau trên phần mộ của chàng mọc ra một loài hoa lạ, thật đẹp. Người ta đặt tên loài hoa đó là Narcisse, tiếng Việt gọi là hoa Thủy Tiên.
Bài học đằng sau câu chuyện thần thoại nầy hẳn nói đến những người chỉ biết yêu mình, say mê chính mình, chỉ mình mà thôi. Người mắc phải chứng “narcisse” tự giam mình trong chiếc vỏ của cái “tôi”, không thích lắng nghe người khác, nhất là khi lời nói chạm đến bản thân mình, dù là những ý kiến rất thân ái, rất gây dựng. Xét cho cùng, mỗi chúng ta ít nhiều đều mang trong mình chứng bệnh “narcisse”!
Thánh Francis trong bài thơ “Kinh Hòa Bình” vào thế kỷ 14 đã viết:”Chính lúc quên mình, là lúc gặp lại bản thân”. Điều rất lạ là khi ta càng cố gắng đến với người khác để lắng nghe bằng thái độ nhu mì, chân thành, quên mình, ta càng tìm lại được chính mình!
Thánh Kinh dạy: “Hãy hạ mình xuống trước mặt Đức Chúa Trời, thì Ngài sẽ nhắc anh em lên” (Gia-cơ 4:10). Đến với Chúa bằng tâm tình khiêm nhường, để Ngài dạy bảo khuyên lơn, như Ma-ri ngày xưa ngồi dưới chơn Chúa, là lúc ta được phục hồi địa vị làm con của một Đấng Tối Cao.

LÀM VIỆC ĐỒNG ĐỘI


Thế là đội banh Socceroos của Úc đã giành được quyền tham dự World Cup 2014 tại Brazil sau khi thắng đội Iraq hôm 18 tháng 6. Đây là niềm vui chung cho toàn dân Miệt Dưới!
Nhà dìu dắt Osieck phát biểu sau trận đấu: “Các em trong đội đã đạt thành tích rất phấn khởi. Chúng tôi trưởng thành với nhau trong tinh thần đồng đội, biểu hiện tình đoàn kết mạnh mẽ. Điều nầy làm cho tôi vô cùng hãnh diện. Đó chính là ưu điểm rất tích cực để có được thành công hôm nay”.
“Làm việc đồng đội” (team work) là nguyên tắc cần có trong những cuộc tranh tài thể thao hay bất cứ một tổ chức, một đoàn thể để tiến chiếm mục tiêu. Và chắc chắn trong Hội Thánh Đức Chúa Trời, yếu tố nầy cũng được đề cao.
Thí dụ rõ nét nhất  được ghi lại qua trận chiến giữa I-sơ-ra-ên với dân A-ma-léc. Trong khi tướng quân Giô-suê cùng binh sĩ chiến đấu ngoài mặt trận, thì trên núi kia nhà lãnh đạo Môi-se giơ tay lên trời mà cầu nguyện cho họ. Mỗi lần tay ông mỏi, xụi xuống, thì quân đội lùi bước trước kẻ thù. Để bảo đảm cho sự thành công, A-rôn và Hu-rơ ngồi hai bên đỡ tay Môi-se lên cho đến lúc toàn dân ca khúc khải hoàn (Xuất 17:8-16).
Chúa Giê-xu phán:“Cha Ta làm việc cho đến bây giờ, Ta đây cũng làm việc như vậy” (Giăng 5:17). Ngài tiếp: “Kẻ nào tin Ta sẽ làm những việc Ta làm, lại cũng làm việc lớn hơn nữa!” (Giăng 14:12) . Công cuộc cứu rỗi là một thiên hùng ca mà cả ba ngôi Thiên Chúa cùng với con dân Ngài qua mọi thời đại, hiệp một trong “tinh thần đồng đội”, đổ công, dốc sức giành lấy chiến thắng vinh quang!