Mấy năm trước đây nhà nước Việt Nam tổ chức bình chọn
một loài hoa đặc trưng cho đất nước để làm“quốc hoa”. Kết quả: hoa sen được chọn.
Nhưng nhiều người không hoàn toàn đồng ý, vì hoa sen không phải chỉ có ở Việt
Nam mà còn có nhiều nơi trên thế giới. Như Ấn-độ đã dùng hoa sen làm quốc hoa của
họ!
Trong dân chúng, người ta đề nghị nên chọn hoa mắc-cở
(hay còn gọi là hoa xấu hổ) để làm biểu tượng cho Việt Nam. Đây là loài hoa mà
nhạc sĩ Trần Thiện Thanh đã đưa vào một tác phẩm với tên “Hoa Trinh Nữ”. Hoa nầy
có nét đẹp rất đơn sơ, màu tím hồng phơn phớt, mọc
khắp mọi miền đất nước. Đặc biệt lá của nó khi bị bàn tay chạm vào, dù là rất
nhẹ, cũng khép lại như một cô gái e ấp, thẹn thùng.
Các nhà vạn vật học cho rằng “Hoa mắc cở” hay “hoa xấu hổ”dạy ta một phẩm chất cần có
trong mỗi con người: đó là lòng tự trọng. Khi còn biết ngại ngùng với những sai
lầm, bất toàn của mình, ta còn là một người biết tự trọng, biết tìm đến lẽ phải
và học đòi làm một người toàn vẹn. Tự cảm thấy xấu hổ, là khởi đầu một hành
trình cầu tiến, sửa đổi chính mình để trở nên hoàn chỉnh hơn, tốt đẹp hơn!
Thánh Kinh dạy: “Mỗi người phải tự xét lấy mình”. Là con dân Chúa, chúng ta
có một tấm gương rất lớn, chính là Lời Ngài. Mỗi ngày ta tìm đến đó để soi mình
vào lẽ thật, tự vấn chính mình, rồi cũng nhờ Lời quyền năng đó, ta được hướng dẫn,
dạy dỗ để trở nên giống Chúa nhiều hơn. Bởi
vì “Lời Đức Chúa Trời là Lời sống và linh nghiệm” (Hê-bơ-rơ 4:12).
No comments:
Post a Comment