Truyện thần thoại Hi-lạp kể chàng thanh niên tên Narcisse
có thân hình và gương mặt rất đẹp. Một hôm chàng nhìn xuống mặt nước tĩnh lặng,
thấy vẻ tuyệt mỹ của mình hiện ra như trong gương. Và chàng say mê chính mình.
Từ đó chàng cứ mãi đứng bên bờ hồ để tự chiêm ngưỡng dung nhan, đến nỗi quên ăn
quên ngủ, kiệt sức mà chết. Về sau trên phần mộ của chàng mọc ra một loài hoa lạ,
thật đẹp. Người ta đặt tên loài hoa đó là Narcisse, tiếng Việt gọi là hoa Thủy
Tiên.
Bài học đằng sau câu chuyện thần thoại nầy hẳn nói đến
những người chỉ biết yêu mình, say mê chính mình, chỉ mình mà thôi. Người mắc
phải chứng “narcisse” tự giam mình trong chiếc vỏ của cái “tôi”, không thích lắng
nghe người khác, nhất là khi lời nói chạm đến bản thân mình, dù là những ý kiến
rất thân ái, rất gây dựng. Xét cho cùng, mỗi chúng ta ít nhiều đều mang trong
mình chứng bệnh “narcisse”!
Thánh Francis trong bài thơ “Kinh Hòa Bình” vào thế kỷ
14 đã viết:”Chính lúc quên mình, là lúc gặp
lại bản thân”. Điều rất lạ là khi ta càng cố gắng đến với người khác để lắng
nghe bằng thái độ nhu mì, chân thành, quên mình, ta càng tìm lại được chính
mình!
Thánh Kinh dạy: “Hãy hạ mình xuống trước mặt Đức Chúa Trời,
thì Ngài sẽ nhắc anh em lên” (Gia-cơ 4:10). Đến với Chúa bằng tâm tình
khiêm nhường, để Ngài dạy bảo khuyên lơn, như Ma-ri ngày xưa ngồi dưới chơn
Chúa, là lúc ta được phục hồi địa vị làm con của một Đấng Tối Cao.
No comments:
Post a Comment