Sunday, 28 December 2014

‘XIN LỖI THUÊ”



Với nhiều người, “xin lỗi” là một chữ đôi khi rất khó nói ra. Cho nên hiện nay ở Nhật người ta thành lập những công ty “Xin Lỗi Thuê” để thay cho thân chủ nói lời xin lỗi khi cần thiết. Thông tin cho biết càng ngày càng có nhiều người Nhật tìm người “cúi đầu” thay cho mình, nhất là trong những trường hợp họ cảm thấy sợ hãi, xấu hổ hoặc thiếu kiên nhẫn nếu tự mình cầu xin sự tha thứ.
Dịch vụ nầy rất đa dạng, bởi vì nhiều khi nhân viên của họ phải đóng giả làm thân chủ, giả làm người nhà, có khi công khai có lúc lén lút, tùy vào hoàn cảnh mà xử sự. Và dĩ nhiên cái giá để trả cho việc hạ mình xin lỗi giùm nầy không rẻ chút nào. Chẳng hạn 25.000 yen (khoảng 240 dollars) cho một lần xin lỗi trực tiếp, 10.000 yen ($96) xin lỗi qua email hoặc điện thoại. Đó là những công ty nhỏ, riêng các công ty lớn tính đến 700.000 yen ($6.700) một giờ để làm bất cứ chuyện gì cần thiết cho một dịch vụ. Riêng công ty Yakohama Benriya Natchan còn cung cấp dịch vụ “vừa xin lỗi vừa…khóc” để bảo đảm làm vui lòng những người đang vô cùng tức giận. Tất cả đều quảng cáo rằng họ sẽ làm hài lòng khách hàng gặp phải tình trạng khó khăn khi nói lời xin lỗi, vì lời của họ đưa ra thích hợp với từng hoàn cảnh sẽ tác dụng nhiều hơn.
Nhân viên của những dịch vụ “xin lỗi thuê” được đào tạo rất chuyên nghiệp. Họ có thể “hóa thân” làm cha, làm mẹ đến trường bảo lãnh con cái, hoặc gặp người yêu của con mình để năn nỉ chia tay. Giả làm chồng hoặc vợ xin phép nghỉ bịnh v.v... Điều ngạc nhiên có đến 40% khách hàng là phụ nữ trong lứa tuổi 20 đến 40 nhờ đến những chuyên viên nầy vì gặp rắc rối tình cảm, gia đình và tiền bạc.
Một số người tán thành sáng kiến thành lập dịch vụ. Họ cho đây là ý tưởng thông minh, nhằm giảm thiểu áp lực cuộc sống cho con người hiện đại, nhất là giới phụ nữ luôn bị đè nặng bởi những truyền thống Nhật Bản lâu đời. Nhưng dĩ nhiên các công ty nầy hoạt động dựa trên sự lừa dối và do đó không thiếu lời chỉ trích từ dân chúng Nhật. Nhiều ý kiến phản đối cho rằng thà không nói lời xin lỗi còn hơn đưa ra lời xin lỗi giả tạo. Ngay cả một lời xin lỗi căn bản của cá nhân mà không giải quyết nổi, thì làm sao tự thay đổi bản thân cho nhiều lầm lỡ khác trong đời?

Bạn có biết đến một lời xin lỗi nào trong Thánh Kinh không? Khi người con trai hoang đàng trở về nhà cha, anh ta đã nói: “Cha ơi, con đã đặng tội với trời và với cha, chẳng còn đáng gọi là con của cha nữa”. Lời xin lỗi đó đã được đáp ứng bằng sự khoan dung, tha thứ: “Con ta đây đã chết mà bây giờ lại sống, đã mất mà bây giờ lại thấy được”. (Lu-ca 15:11-24). Thiết tưởng nếu chúng ta trông mong sự tha thứ từ thiên thượng, thì không một dịch vụ nào có thể làm giùm thay, mà chính mình phải trực tiếp đến với Thiên Chúa Từ Ái để thưa với Ngài một lời xin lỗi! Bạn có muốn làm điều đó ngay hôm nay chăng?

Thursday, 11 December 2014

HÃY THẮP LÊN MỘT QUE DIÊM

Tại vận động trường Los Angeles, một đêm nọ ông John Keller được mời diễn thuyết trước đám đông trên 100.000 người. Nửa chừng trong bài nói chuyện, ông dừng lại và tuyên bố:
-Xin Quý Vị đừng sợ nhé! Tôi sắp cho tắt hết đèn trong sân vận động nầy.
Đèn tắt. Mọi người chìm vào bóng tối âm u. Ông John Keller nói:
-Tôi sẽ đốt lên một que diêm. Những ai thấy ánh lửa que diêm cháy thì vui lòng la to: “Đã thấy!”.
Ông đốt một que diêm. Cả sân vận động vang lên: “Đã thấy!”. Rồi đèn bật sáng trở lại. John Keller giải thích:
-Ánh sáng của một hành động nhân ái dù bé nhỏ như một đóm lửa của que diêm cũng sẽ chiếu sáng trong đêm tối trần gian như vậy.
Ông lại cho tắt đèn một lần nữa. Trong bóng tối, ông nói:
-Những ai ở đây đang có diêm quẹt, xin hãy đốt lên.
Bỗng chốc cả vận động trường rực sáng. John Keller kết luận:
-Nếu tất cả chúng ta cùng hợp lực với nhau có thể chiến thắng bóng tối của hận thù, chiến tranh, nghèo đói, bệnh tật bằng những đóm sáng nhỏ của tình thương, sự tha thứ và lòng quãng đại. Hòa bình không chỉ là vắng bóng của chiến tranh, vì con người cứ mãi làm khổ cho nhau, áp bức nhau. Cách tốt nhất để kiến tạo hòa bình là tăng thêm thật nhiều hành động yêu thương. Những việc làm nhân ái sẽ như những đóm sáng nho nhỏ của que diêm, nhưng nếu ta cùng chung sức đốt lên sẽ hợp thành sức mạnh xua tan màng đêm đau khổ, bạo tàn.
Bạn thân mến,
Có một câu nói rất hay mà chúng ta thường lấy làm tâm đắc: “Thà đốt lên một ngọn nến, hơn là ngồi đó nguyền rủa bóng tối”.
-Hãy thắp lên ngọn nến phục vụ để xua tan bóng tối ích kỷ, tham lam.
-Hãy thắp lên ngọn nến chân thật để xua đi bóng tối lọc lừa, gian trá.
-Hãy thắp lên ngọn nến yêu thương giữa màng đêm hận thù, chia rẽ.
-Hãy thắp lên ngọn nến thủy chung trong xã hội dẫy đầy phản bội.
Làm như thế ta sẽ thấy hoa hạnh phúc nở rộ, niềm mơ ước hòa bình đơm bông kết quả.

“Không ai thắp đèn rồi đậy kín, nhưng đem đặt trên giá đèn để soi sáng mọi người trong nhà” – Lời phán của Chúa Cứu Thế (Lu-ca 8:16-BDY).

Monday, 8 December 2014

SỐNG CÔ ĐỘC, CHẾT CÔ ĐƠN

Theo thống kê mới nhất cho biết tại tiểu bang Victoria có khoảng 500.000 người sống lẻ loi một mình. Nhưng điều đau buồn hơn nữa là bảng tường trình đó còn kể ra rằng hằng năm có hơn 100 người chết tại nhà mà không ai biết cho đến nhiều tuần lễ sau mới khám phá ra.
Những trường hợp đáng nói như bà Phyllis Kelly qua đời trong căn nhà trị giá triệu đô tại vùng Fitzroy vào tháng 4 năm 2013 mà đến 18 tháng sau mới được phát giác. Hay bà Elizabeth Morcombe chết 6 tuần người ta mới biết đến. Và nhiều nữa không kể hết. Mới đây Cơ quan Điều Tra Victoria cho công bố dữ kiện của năm 2011 đã có 104 cư dân qua đời vì bị giết hay tự tử trong lứa tuổi trên 50 và nhiều tuần sau mới có người biết đến.
Một trong những nguyên nhân là càng ngày càng có nhiều người già chọn sống trên những chung cư nhiều tầng và chọn lối sống một mình. Vì thế người ta khuyên rằng các bậc lớn tuổi ở những nơi đó nên làm quen với láng giềng và liên lạc thường xuyên với người thân. Bởi vì hàng xóm dễ phát hiện những sinh hoạt bất thường của người đó trước khi gọi cảnh sát đến.
Phần lớn thương vong cô đơn xảy ra trong nội thành Melbourne và đa số là do bịnh suy tim. Số lượng nam giới chết một mình cao gấp ba lần nữ giới. Họ sống như chiếc lá cuối thu và ra đi lặng lẽ, không một người thân yêu bên cạnh.

Cầu mong cho những bậc cao niên cô độc tìm thấy sự an ủi ở lúc cuối đời bằng lời hứa quý báu từ Chúa Giê-xu: “Ta không để các con mồ côi đâu, Ta sẽ đến cùng các con”. (Giăng 14:18).

Tuesday, 2 December 2014

TRỢ TỬ - EUTHANASIE

Gần đây người ta hay bàn tán đến vấn đề “trợ tử”. Khi một bệnh nhân đã tới thời kỳ quá nặng, kéo dài giai đoạn cuối đời trong đau đớn, những người xung quanh hay các bác sĩ, y tá có thể nào “giúp” người đó ra đi cách nhẹ nhàng và mau chóng hơn không? Nhất là ngành y khoa hiện đại có đầy đủ phương tiện để gây nên một cái chết dịu dàng, êm ái.
Euthanasie, tiếng Việt dịch là “trợ tử” là một từ ngữ Hi-lạp, xuất hiện vào thế kỷ 17, có nghĩa là “làm cho chết tốt đẹp” (Eu là tốt, thanazein là chết), tức là một hành động dùng thuốc men hay một cách nào đó gây nên cái chết êm thắm cho một bệnh nhân không chữa được, đang chờ chết cách vô cùng khổ sở. Người ta gọi đó là giết người vì thương hại hay vì nhân đạo.
Cũng cần phân biệt hai loại: trợ tử tích cực và trợ tử thụ động. Tích cực là gây nên một cái chết bằng một hành động, như cho uống một liều thuốc. Thụ động là ngưng mọi điều trị để cho người bệnh được chết cách tự nhiên. Ngoài ra còn trợ tử tự nguyện không tự nguyện. Tự nguyện là do người bịnh yêu cầu một cách rõ ràng, với sự chấp thuận sáng suốt. Không tự nguyện là trợ tử trên bệnh nhân trong tình trạng hôn mê, lú lẫn, không còn khả năng yêu cầu nữa.
Trong lịch sử y khoa, vấn đề nầy đã từng gây tranh luận. Vị tổ của ngành y học Tây phương là Hippocrate đã viết trong lời tuyên thệ rằng “không bao giờ cho ai một liều thuôc độc, dù người đó yêu cầu, và không bao giờ gợi ý về điều đó”. Nhưng về sau các thầy thuốc có khuynh hướng ủng hộ vấn đề trợ tử, như bác sĩ Francis Bacon vào năm 1623 đã viết: “Phận sự của người thầy thuốc không phải chỉ là chữa khỏi bệnh tật, mà còn làm vơi dịu những khổ đau do bệnh tật gây nên. Và không phải chỉ làm vơi dịu khổ đau và khỏi bệnh, mà còn đem lại cho bệnh nhân, khi không còn hi vọng sống sót, một cái chết êm ái và an lành. Trợ tử như vậy là một phần không nhỏ của hạnh phúc ".
Ngày nay luật pháp của đa số các nước trên thế giới vẫn còn cấm trợ tử, ngoại trừ Thụy Sĩ, Hòa Lan, Bỉ và 4 tiểu bang của Hoa Kỳ: Oregon, Washington, Montana và Vermont. Bởi vì xét cho cùng chúng ta mới thấy rằng trợ tử là một trong những vấn đề phức tạp nhất trong xã hội, liên quan tới nhiều lãnh vực của cuộc sống như khoa học, kỹ thuật, kinh tế, văn hoá, đạo đức, tôn giáo, luật pháp v.v…
Theo Bạn thì sao? Nên hay không trong vấn đề “trợ tử”? Hãy viết cho chúng tôi ý kiến của Bạn và gửi về email tomtranaustralia@gmail.com.

Chân thành cảm ơn.