Sunday, 25 January 2015

NGÔN NGỮ GIÚP TRÍ ÓC

NGÔN NGỮ GIÚP TRÍ ÓC
Học thêm một ngôn ngữ ngoài tiếng mẹ đẻ có thể giúp chúng ta chậm bị bịnh Alzheimer (mất trí nhớ) khoảng bốn hoặc năm năm. Đó là kết quả nghiên cứu của viện đại học Ghent ở nước Bỉ. Họ cho biết người chỉ nói được một thứ tiếng bị chứng Alzheimer trung bình ở tuổi 73. Còn những ai có hai ngôn ngữ, tuổi trung bình mắc chứng mất trí nhớ nầy ở tuổi 77.
Đối với nhiều người, khả năng hiểu biết nhiều ngôn ngữ sẽ làm chậm sự suy não đến khoảng 5 năm. Những cuộc nghiên cứu trước đây đều cho thấy não bộ của người biết hơn một thứ tiếng có tỉ lệ tế bào dày hơn, nhờ thế mà có sức chịu đựng dẻo dai hơn.
Bệnh Alzheimer là một chứng mất trí phổ biến nhất được đặt theo tên của nhà thần kinh học người Đức, bác sĩ Alois Alzheimer. Người trong lứa tuổi 45 đến 65 nếu mắc chứng nầy chúng ta gọi là “bị lẫn sớm”. Còn thông thường ở người lớn tuổi, chuyện mất trí nhớ hay “lẫn” là do não bộ bị tê cứng bởi trí óc thoái hóa theo thời gian. Năm 2006 trên toàn thế giới có 26.6 triệu người mắc chứng Alzheimer. Theo dự đoán đến năm 2050, tỉ lệ sẽ là 1/85, nghĩa là cứ 85 người sẽ có một người bị bịnh.
Bệnh Alzheimer phát triển tiềm tàng trong một thời gian dài trước khi xuất hiện. Những triệu chứng thường thấy như hay nhầm lẫn, khó chịu, tâm trạng thay đổi, mất khả năng phân tích ngôn ngữ, đãng trí dài hạn, các giác quan bị suy giảm. Khi các triệu chứng bộc lộ rõ ràng người bệnh có thể sống thêm được khoảng 7 năm. Chỉ 3% kéo dài đến 12 năm.
Điều đáng buồn là cho đến nay khoa học vẫn chưa nắm vững nguyên nhân và sự tiến triển của bịnh Alzheimer. Các phương pháp trị liệu chỉ giúp một phần nhỏ dù đã có rất nhiều cuộc nghiên cứu, thí nghiệm lâm sàng. Giới y khoa chỉ khuyên mọi người nên tập thể dục đều đặn, ăn uống với chế độ cân đối, tập luyện trí óc bằng cách đọc sách, đánh cờ, chơi ô chữ v.v… nhằm kích thích sự hoạt động não bộ, phòng ngừa và hỗ trợ sự điều trị.
Và vì bịnh không thể chữa khỏi, nên thân nhân trong gia đình phải chăm sóc từng miếng ăn, giấc ngủ. Người ta nói Alzheimer là một trong những chứng bệnh tốn kém nhất cho xã hội.
Ước mong mỗi chúng ta dù khi đã bước qua tuổi “cổ lai hi” vẫn còn có thể tuyên bố như vị chiến sĩ già Ca-lép ngày xưa: “Bây giờ tôi đã tám mươi lăm tuổi. Tôi vẫn còn mạnh khỏe như ngày Môi-se sai tôi đi, khả năng chiến đấu và di chuyển của tôi vẫn như ngày nào. Vậy, theo lời Chúa ngày ấy, xin ông cho tôi vùng đồi núi nầy” (Giô-suê 14:10-12).

 Bác sĩ  Alois Alzheimer

Tuesday, 20 January 2015

PHỤ NỮ ĐÃ THẮNG!



Một bản tường trình tháng 6 năm 2014 đã cho biết: nam giới bây giờ làm ra tiền ít hơn, làm công việc nhà ít hơn và mập hơn! Cuộc khảo sát trên 12.000 người Úc của đại học Melbourne đưa đến kết luận: giới mày râu đã thua giới quần thoa trong “trận chiến về giới tính”.
Mặc dầu cho đến nay 70 phần trăm lợi tức do nam giới làm ra, nhưng càng lúc số tiền kiếm được của phụ nữ càng tăng lên. Với đà nầy trong tương lai, có lẽ hai phái sẽ cân bằng lợi tức 50/50.
Cuộc khảo sát còn cho biết thêm một tin buồn: đàn ông đã lập gia đình mập hơn những người còn độc thân! Ba phần tư các ông chồng có số lượng ký-lô quá tải, trong khi các mệnh phụ chỉ chiếm hai phần ba. Lý do: những ông đã có bến đổ ăn uống thoải mái dù mỗi ngày một phình ra, bởi họ thấy không cần cố gắng để hấp dẫn phụ nữ nữa! Vì thế mà các bà chiếm ưu thế trong việc giữ gìn sức khỏe.
Chỉ có một chút ánh sáng cuối đường hầm: bảng tường trình cho biết đàn ông mập có lợi tức cao hơn. Những ông có trọng lượng quá mức thường kiếm trung bình $51.000 một năm so với $48.800 của những ông có trọng lượng bình thường. Còn mấy chàng ốm tong có lợi tức trung bình chỉ $38.500 (tại sao vậy?).  Trong khi đó phụ nữ có trọng lượng cân đối thường kiếm khoảng $49.200 một năm.
Giáo sư Wilkins cho biết các bà mẹ có con thơ là những người làm việc cực nhọc nhất. Họ bỏ ra đến 75 giờ mỗi tuần cho việc ở sở ở nhà, trong khi các chị em độc thân chỉ phải làm 50 giờ/tuần. Điều nầy cho biết rằng những bậc làm cha làm mẹ vẫn là những công dân cần mẫn nhất cho nền thịnh vượng và an sinh của đất nước.

Trên đây chỉ là một ít tin tức để Bạn đọc cho vui vài giây phút. Bởi vì trong Chúa nào có phân biệt hay kỳ thị giới tính. Sứ đồ Phao-lô từng viết: “Sự chia rẽ kỳ thị giữa Do-thái và người nước ngoài, giữa nô lệ và tự do, giữa nam và nữ, đã chấm dứt, vì chúng ta đều hợp nhất trong Chúa Cứu Thế Giê-xu” (Ga-la-ti 3:28).

Tuesday, 13 January 2015

NƠI AN ỦI CHO NGƯỜI BỊ HÓI

Shiro Fukai (front), 48, drinks distilled spirit at the Otasuke 'izakaya' style pub and restaurant in Tokyo May 8, 2014. REUTERS-Toru Hanai Otasuke-Japan

Các đấng mày râu người Nhựt luôn lấy làm rầu rĩ khi bị sói đầu. Nhưng bây giờ họ có thể tìm thấy một nơi để vơi đi nỗi buồn của người thiếu tóc – một nhà hàng đặc biệt giành cho những người hói!
         Nhà hàng Otasuke ở thủ đô Tokyo đăng quảng cáo hoan nghinh và “giảm giá đặc biệt” cho khách hàng hằng ngày phải đội tóc giả. Một tấm bảng bên ngoài ghi rằng “chúng tôi ủng hộ những người cha làm việc lao khổ đến nỗi tóc ngày càng rụng vì áp lực của công vụ”. Và họ cho rằng sói đầu là một nét … đẹp, không cần phải giấu giếm. Chữ “Otasuke” có nghĩa là “Bàn Tay Giúp Đỡ” nhằm mục đích giới thiệu với những vị khách đặc biệt nầy các món ăn giảm giá để họ hãnh diện khi đưa đầu trần bước vào thưởng thức. Ông chủ thường nói với khách: “Bị hói à? Chúc mừng Bạn!”.
         Bất cứ ai bước vào nhà hàng có danh hiệu “Hãnh Diện Vì Hói Đầu” nầy sẽ được giảm giá đặc biệt với điều kiện: trên đầu chỉ còn lưa thưa vài cọng tóc! Được biết ở Nhật có 26 phần trăm đàn ông bị tóc bỏ ra đi không lời từ giã. Trên thế giới nước có nhiều ông đầu trọc nhất là Cộng Hòa Tiệp (43%), sau đó là Tây Ban Nha và Đức.

         Chúng ta thường nói “lo lắng đến sói đầu”. Vâng, ngoài lý do di truyền, những ưu tư phiền muộn, lo lắng và áp lực trong đời là nguyên nhân rụng tóc. Bởi thế mà lời nhắc nhở của Chúa Cứu Thế 2000 năm qua như còn văng vẳng bên tai: “Có ai trong vòng các ngươi lo lắng mà làm cho đời mình dài thêm một khắc không?” (Ma-thi-ơ 7:27). Thế mà sao tóc cứ mỗi ngày một rơi rụng mãi?

Thursday, 8 January 2015

‘TUỔI BA MƯƠI MÀ NGỠ NHƯ TRẺ THƠ”

Đề tài trên đây là một câu trong bài hát “Trăng Tàn Trên Hè Phố” của nhạc sĩ Phạm Thế Mỹ. Bạn đã từng có cảm xúc như thế trong tuổi đời của mình không? Nếu có, xin chúc mừng Bạn, bởi vì Bạn sẽ sống thọ!
Mới đây các nhà khoa học khám phá rằng điều người ta thường nói “già trẻ tùy mình” có thể là sự thật. Cuộc nghiên cứu tại Anh quốc trên 6500 người cho kết quả rằng những người thấy mình trẻ hơn tuổi thiệt có một cuộc sống sung mãn hơn, trường sinh hơn. Những người sống đúng với tuổi thường chết trẻ. Còn những ai thấy mình “già trước tuổi” thường gặp nguy cơ rất cao trước số mạng.
Những nhà tâm lý cho biết cảm nhận của chúng ta về năm tháng của đời mình chính là cách dễ dàng và nhanh chóng để tìm ra tuổi thọ. Người luôn thấy mình trẻ hơn sở hữu một mối liên hệ sinh động giữa sức khỏe, nếp sinh hoạt và lòng khao khát “muốn sống”.
Trong số 6500 người có tuổi trung bình 65 tham gia cuộc nghiên cứu nầy đã được hỏi họ cảm thấy mình khoảng bao nhiêu tuổi, và sau đó theo dõi sức khỏe của họ 8 năm. Kết quả: những người thấy mình trẻ hơn có tỉ lệ chết 14.3 phần trăm; người thấy mình đúng với tuổi tỉ lệ chết 18.5 phần trăm, và những người thấy mình “già trước tuổi” tỉ lệ chết đến 25 phần trăm.
Thế thì, muốn sống lâu, một điều Bạn cần nên nhớ: Hãy sống với cảm giác “tuổi ba mươi mà ngỡ như trẻ thơ”!

Bây giờ, xin mời Bạn bước đến một nấc cao hơn: bí quyết cho một đời sống sung mãn. Mời Bạn đọc lại lời hứa của Chúa Cứu Thế: “Nước Ta cho sẽ thành một mạch nước trong tâm hồn, tuôn tràn mãi mãi sức sống vĩnh cửu”. (Giăng 4:14-BDY). 

Tuesday, 6 January 2015

TRÁCH NHIỆM XÃ HỘI

[​IMG]

Trong phòng xử án, vị chánh án trầm ngâm suy nghĩ trước những cáo buộc của công tố viên đối với một cụ bà vì tội ăn cắp tài sản. Bà bị buộc phải bồi thường 1 triệu rupiah cho ông chủ quản lý khu vườn trồng sắn mà bà đã nhiều lần ăn trộm. Giữa chốn công đường, cụ bà trên 70 đã bào chữa trong tiếng nấc nghẹn ngào rằng bà ăn cắp vì gia đình quá thiếu thốn, đứa con trai bị bịnh ngặt nghèo, còn đứa cháu thì suy dinh dưỡng vì đói.
         Nhưng thẩm phán nhìn bà cụ đói khổ, thở dài và nói : “Xin lỗi, thưa bà…Pháp luật là pháp luật, tôi đại diện của pháp luật nên phải xử nghiêm minh. Nay tôi tuyên phạt bà phải bồi thường 1 triệu rupiah cho chủ vườn sắn. Nếu bà không có tiền trả, bà buộc phải ngồi tù hai năm rưỡi !”. Bà cụ run rẩy, nước mắt trào tuôn. Bà đi tù rồi thì ai sẽ chăm lo con và cháu ở nhà. Im lặng một vài giây, quan tòa lại nói tiếp: “Nhưng tôi cũng đại diện cho công lý. Tôi tuyên phạt tất cả những công dân nào có mặt trong phiên tòa nầy, mỗi người 50,000 rupiah. Vì sống trong một thành phố văn minh, thịnh vượng mà lại để cho một bà cụ phải đi ăn cắp nuôi con cháu của mình”.
         Nói xong, ông cởi mũ mình ra đưa cho cô thư ký: “Cô đưa mũ nầy truyền đi khắp phòng và tiền thu được hãy trao cho bị cáo”. Cuối cùng, bà cụ nhận được 3 triệu rưỡi rupiah, trong đó có 50,000 từ viên công tố đã buộc tội bà và còn nhiều người hứa sẽ trả thay cho bà 1 triệu tiền phạt. Thẩm phán gõ búa kết thúc phiên tòa trong niềm hạnh phúc của tất cả người cho và người nhận.
         Đây có lẽ là một trong những phiên tòa nghiêm minh và cảm động nhất mà chúng ta được biết.

         Là Cơ-đốc-nhân, ngoài bổn phận với nước Trời, Bạn có nghĩ đến nghĩa vụ của mình với xã hội? Những tình cảnh nghèo đói, khốn khổ xung quanh có phần nào trách nhiệm của mỗi chúng ta? Qua suốt chiều dài Thánh Kinh, từ lúc ban hành luật pháp cho dân sự I-sơ-ra-ên cho đến khi Chúa Giê-xu giáng thế, dù rất bận rộn với chương trình cứu rỗi, Đức Chúa Trời vẫn không quên dạy dân sự Ngài làm nghĩa vụ xã hội, nhất là đối với những người kém may mắn xung quanh ta. Hãy cùng nhau đọc và so sánh hai lời dạy dỗ trong Cựu ước và Tân ước Lê-vi-ký 19: 9-18; Ma-thi-ơ 25:31-46.