Người Việt Nam hay người
Trung Hoa từ nhỏ đã thấm nhuần triết học Đông phương, đặt nền tảng trên Lão
Giáo và Phật Giáo. Hai tôn giáo nầy quan niệm rằng vũ trụ không nhất thiết phải
có khởi thủy, nghĩa là không có buổi ban đầu. Vì thế chúng ta ít quan tâm đến
câu hỏi vũ trụ từ đâu mà có? Hay ai đã dựng nên trời đất mà con người đang sống
trên đó?
Theo nguyên lý Đạo của
Lão giáo thì Đạo sinh ra âm dương, khí, trời, đất và muôn loài vạn vật. Khi
muôn vật đạt đến tận cùng của phồn thịnh thì sẽ trở về với Đạo. Chu kỳ cứ thế
mà tuần hoàn, không có khởi thủy mà cũng không có tận cùng, chung kết.
Phật giáo cũng phủ nhận
buổi ban đầu của vũ trụ. Quan điểm của nhà Phật cho rằng thế giới là một bản thể
sinh động, không ngừng thay đổi. Không có ban đầu, cũng không có kết thúc, mọi
sự xảy ra theo sự luân chuyển của chu kỳ nối tiếp mà họ gọi là luân hồi. Vạn vật
sống chết theo sự xoay vần của lục đạo: Thiên đạo (cõi trời), qua Nhân đạo (cõi
người), Atula đạo (cõi quỷ thần), Quỷ đạo (cõi ma quỷ), Súc sinh đạo (cõi
loài vật) và Địa ngục đạo (cõi trầm luân). Nhờ tu tâm luyện tính, vượt qua kiếp
luân hồi, sẽ trở thành Phật ở cõi niết bàn, tức chốn hư vô, nơi mà đau khổ và sự
chết sẽ chấm dứt vĩnh viễn.
Chứng minh rằng muôn vật
đã được tạo dựng từ buổi ban đầu thật ra không phải là dễ, bởi vì ngoài triết học,
tôn giáo, còn có các ngành khoa học đã dẫn đưa nhân loại đến bờ vực vô thần. Xã
hội vật chất, tư tưởng cá nhân và niềm tự hào tiến bộ lại càng khiến con người
xa cách Đấng Tạo Hóa và khước từ sự hiện hữu của Ngài. Tuy nhiên, nếu chịu khó
tìm hiểu cặn kẽ về nguyên lý nhân quả của Đông phương và khoa học Tây phương
chúng ta sẽ phải nhìn nhận rằng mọi biến chuyển trong vũ trụ đều có liên quan mật
thiết với nhau. Ngay cả những hành tinh xa xôi cũng có thể ảnh hưởng đến sự sống
trên quả địa cầu. Tính liên đới, thống nhất của từng thành phần trong vũ trụ đã
chứng minh rằng có một bàn tay huyền diệu tạo nên muôn loài vạn vật.
Câu đầu tiên khi mở quyển
Thánh Kinh chúng ta đọc rằng “Ban đầu Đức Chúa Trời dựng nên trời đất” (Sáng thế
ký 1:1). Dòng chữ khẳng định nầy là nền tảng đức tin của Cơ-đốc-giáo về Đấng Tạo
Hóa. Điều kỳ lạ là khi ngành khoa học thiên văn ngày càng phát triển, thì câu
Kinh Thánh nầy lại càng được chú ý nhiều hơn. Khi con người có khả năng đi ngược
về quá khứ, tìm hiểu sự phát sinh của vũ trụ, thì con người lại càng kinh ngạc
về những điều kỳ diệu hình thành để rồi phải trở lại vấn đề nguyên thủy: Ai đã
tạo dựng nên tất cả? Hay chỉ là sự ngẫu nhiên mà có? Và càng nghiền ngẫm để tìm
câu giải đáp, thì lời kinh văn của Sáng thế ký 1:1 lại trở về trong trí óc của
những nhà khoa học “Ban đầu Thiên Chúa dựng nên trời đất”!
Với những viễn vọng
kính khổng lồ cùng những kỹ thuật tân kỳ hiện đại, các nhà khoa học ngày nay có
thể quan sát đến những thiên hà xa xôi nhất. Kỹ năng của khoa học còn có thể đi
ngược thời gian để tìm hiểu lịch sử của vũ trụ. Kỳ diệu thay, càng trở ngược về
quá khứ họ lại càng thấy tất cả dường như hội tụ về một điểm chung. Đây là điểm
mà các nhà khoa học gọi là điểm thời gian bằng zero (thời gian = 0) và không
gian bằng zero (không gian = 0). Điều nầy mặc nhiên công nhận rằng vũ trụ mênh
mông có một điểm khởi đầu.
Nghiên cứu về kết cấu của
sự sống trên địa cầu cũng cho thấy mọi vật không ngẫu nhiên mà có. Để kết hợp
nên sự sống cần ba yếu tố: DNA, RNA và PROTEIN. DNA tựa như một họa đồ để xây một
căn nhà, RNA là thợ xây nhà. Và PROTEIN là vật liệu để xây căn nhà đó. Để cấu tạo
nên một con người với biết bao tế bào, phong phú và đa dạng, biết suy nghĩ, có tình
cảm, lương tri thì hẳn là không phải do một sự kết hợp tình cờ.
Càng khám phá về vũ trụ
bao la hoặc về sự kỳ diệu của cơ thể con người, các nhà khoa học lại càng kinh
ngạc về sự sắp đặt lạ lùng. Có người lại lấy làm khó chịu khi phải nói lên rằng
có một Đấng khởi đầu những kỳ quan của thiên nhiên. Chính nhà bác học Albert
Einstein lúc đầu cũng không tin rằng có khởi thủy của vũ trụ, nhưng về sau ông
phải công nhận sự sai lầm của mình và cho rằng đó là sự lầm lẫn lớn nhất trong
đời ông. Einstein thốt lên rằng “điều
không thể hiểu được về thế giới nầy là tính cách hợp lý của nó” (The
incomprehensible of this world is its comprehensibility). Lãnh tụ cộng sản Mao
Trạch Đông từng phải ra lệnh bắt giam những nhà khoa học nào dám công khai nhìn
nhận có khởi thủy của vũ trụ. Vũ trụ nào phải là một bức tranh hổn độn, không
theo quy luật, mà là một tấm chân dung sống động, có giá trị và hợp nhất kỳ lạ
dường bao!
Trong những năm tháng cuối
cùng của cuộc đời, nhà bác học vĩ đại nhất của thế kỷ 20, Albert Einstein đã viết
lên rằng: “Tôn giáo của tôi là việc hạ mình chiêm ngưỡng Đấng có tinh thần tối
cao, vô thượng lại bày tỏ chính mình Ngài qua những chi tiết nhỏ nhặt, tầm thường”.
Lê Trần (26/7/2015)