Wednesday, 28 October 2015

CƯỜI - SỐNG LÂU HƠN.

Một bản tin gần đây cho biết mỗi ngày tại Úc, một đất nước được mệnh danh là “lucky country”, trung bình có 7 người tự kết liễu đời mình. Trong vòng 10 năm qua số người tự tử tăng lên 20%, nhiều hơn số thương vong vì tai nạn giao thông.  Áp lực của đời sống, thiếu vắng tình thương và không tìm thấy hạnh phúc trong đời là những nguyên nhân chính của quyết định tìm về bên kia thế giới.
Trong bài hát “Hãy Ngước Mặt Nhìn Đời” nhạc sĩ Lê Hựu Hà đã viết: “Cười lên đi em ơi, dù nước mắt rớt trên vành môi. Hãy ngước mặt nhìn đời, nhìn tha nhân ta buông tiếng cười”.
Cười để mọi chuyện trên đời qua đi. Bởi vì biết nhìn vào cuộc sống với thái độ lạc quan, khôi hài là ta đang thụ hưởng niềm hạnh phúc tốt đẹp nhất.
Một cuộc nghiên cứu gần đây tại đại học North Carolina (Hoa Kỳ) đi đến kết luận rằng những người biết vui cười sống lâu hơn! Họ theo dõi 30.000 người suốt 30 năm và nhận ra rằng những người tự thấy mình khốn khổ chết nhiều hơn những người có tâm thái an vui đến 14 phần trăm.
Dù tiền lương là bao nhiêu, dù sức khỏe hoặc tình trạng gia đình ra sao, những người luôn cho mình “rất hạnh phúc” đều sống dai hơn những ai thường than thở “đời chả có gì vui”. Bản tường trình cuộc nghiên cứu nầy nêu lên lý do: người vui vẻ và hay cười có khả năng tốt hơn trong việc giải quyết những áp lực của đời sống, có nhiều bạn hữu hơn, nhờ đó mà sức khỏe sung mãn hơn, tuổi thọ dài hơn.
Với những ai thường đọc Thánh Kinh sẽ biết câu nầy: “Ta để sự bình an lại cho các ngươi. Ta ban sự bình an Ta cho các ngươi. Ta cho các ngươi sự bình an chẳng phải như thế gian cho. Lòng các ngươi chớ bối rối và đừng sợ hãi” (Giăng 14:27). Đó là một trong những lời hứa quý báu nhất của Chúa Giê-xu giành cho môn đệ trước khi Ngài rời trần thế.  Hàng ngàn năm qua đã có biết bao người sống vui thỏa vì nhận được sự ban kỳ diệu cho nầy.

“Tâm bình – thế giới bình”. Bạn đã trải nghiệm điều nầy chưa?

Friday, 23 October 2015

CHIẾC VA-LI CỦA TÔI

Một đêm trong mơ tôi thấy mình đối diện với Thượng Đế. Ngài phán cùng tôi rằng: -Nầy con, đã đến lúc phải đi rồi. Ta đã chuẩn bị va-li cho con đó.
Tôi ngạc nhiên trả lời: -Thưa Chúa, sao mau vậy? Con có nhiều dự định phải làm.
Nhưng Ngài phán: -Rất tiếc, đã đến giờ rồi, con ạ.
Tôi nhìn chiếc va-li và hỏi: -Chúa ơi, trong va-li đó có những thứ gì vậy?
Ngài trả lời: -Những gì thuộc về con.
-Những gì thuộc về con? Vậy chắc là quần áo, tiền bạc, đồng hồ...?
-Những thứ đó nào thuộc về con đâu. Chúng là của trần gian.
-Vậy chắc là những tài năng và trí tuệ mà con có được?
-Các điều ấy cũng không phải của con, mà là do đặc ân mà con có.
-Thế thì phải chăng là gia đình, vợ con, bằng hữu?
-Họ đâu phải của con. Họ thuộc về trái tim của con thôi.
-Vậy hẳn để chứa đựng thân xác của con chăng?
-Thân xác không bao giờ là của con. Nó thuộc về cát bụi.
-À, thế thì con biết rồi. Va-li để chứa linh hồn của con.
-Không, linh hồn của con thuộc về Ta.
Tôi bỗng sợ hãi, xin cho được mở va-li ra. Và chỉ thấy trống trơn. Hai dòng lệ chảy dài trên má. Tôi hỏi Ngài: -Con chẳng có gì sao?
Bấy giờ Ngài ôn tồn đáp: -Phải đó. Chỉ thời gian ngắn ngủi mà con sống trên trần thế là thuộc về con.
Tôi choàng mình tỉnh giấc mới hay rằng khi ra đi tôi sẽ không mang một thứ gì theo được. Tôi phải sống bây giờ. Tôi phải sống xứng đáng với thời gian Ngài cho phép tồn tại trên đất. Tôi phải biết sống hạnh phúc. Và mang hạnh phúc đến cho anh chị em xung quanh tôi. Bởi vì tất cả những gì tôi tranh đấu để có được sẽ ở lại đây một khi tôi vĩnh viễn ra đi.

“Nếu đêm nay linh hồn ngươi sẽ bị đòi lại, vậy những của cải ngươi đã sắm sẵn sẽ thuộc về ai?” –Lu-ca 12:20.

Tuesday, 13 October 2015

LO SỢ


Hội đồng thành phố ở tiểu bang Pennsylvania, Hoa Kỳ, cố gắng ép buộc một người đàn ông tắt đi những ngọn đèn pha ông xử dụng 24/24 để bảo vệ mình khỏi sự tấn công của những người ngoài hành tinh. Ông tin rằng với ánh sáng cực mạnh của những đèn pha đó sẽ xua đi các dĩa bay có ý định đến gần nơi ông cư ngụ.

Láng giềng quận hạt Hermitage cho biết ông Arthur Brown, 78 tuổi, chiếu tất cả đèn pha ông gắn trong hiên nhà của mình suốt ngày lẫn đêm, vì đã nhiều năm rồi ông bị ám ảnh sẽ bị tấn công bởi những loài người từ một nơi nào đó trong vũ trụ. Chịu hết nổi, cư dân trong thành phố phải nhờ đến chính quyền can thiệp.

Quan tòa đã ra lệnh cho ông Brown phải dẹp bỏ các đèn chiếu cực mạnh nầy, bằng không sẽ phạt vạ 500 dollars mỗi ngày nếu ông cứ để rọi suốt đêm làm hàng xóm không ngủ được. Tin tức cho biết ông chưa chịu chấp hành lời cảnh cáo nầy. Cho đến nay số tiền phạt đã lên đến hơn 20.000 dollars.

Chúng ta lắc đầu tức cười khi đọc mẫu tin nầy. Nhưng sự thực có rất nhiều lần chúng ta từng lo lắng quá mức cần thiết. Các nhà tâm lý cho biết có tới 48% những lo lắng không bao giờ xảy ra, 28% nỗi lo thuộc về quá khứ, 16% lo cho sức khỏe mà càng lo sức khỏe càng giảm. Chỉ có 8% lo lắng là hợp lý. Thế nhưng lo thì vẫn cứ lo! Đó là do bản năng của con người mang cảm giác bấp bênh trước số mệnh, yếu đuối bất lực khi đối diện với bao nỗi thăng trầm của đời sống.

Một trong những lời hứa quý báu trong Thánh Kinh mang lại niềm an ủi vô biên cho con dân Chúa qua nhiều thời đại: “Hãy trao mọi điều lo lắng mình cho Ngài, vì Ngài hay săn sóc anh em”. I Phi-e-rơ 5:7.

Bạn đã từng trải qua kinh nghiệm nầy chưa?

Friday, 9 October 2015

CÕI TẠM HAY CÕI ĐỜI ĐỜI?

Những ngày đi du lịch chúng ta thường ngụ trong khách sạn. Dầu ở đó sang trọng, được phục vụ chu đáo, nhưng trong lòng vẫn nhớ nhà. Sau vài ngày, vài tuần trở về, bước vào khung cảnh cũ, ngã mình trên chiếc giường quen thuộc, ta có cảm giác rất thoải mái, thú vị. Người tây phương có thành ngữ “Home sweet home!” là như thế.
Khách sạn là cõi tạm. Nhà là cõi thực. Cuộc đời trên dương thế là cõi tạm. Thiên đường mới là cõi thực, cõi đời đời. Ai cũng biết và đồng ý như vậy. Nhưng nếu hôm nay có lệnh yêu cầu chúng ta nên rời bỏ cõi tạm trần gian để về hưởng nước trời phước hạnh, thử hỏi có mấy người sẵn lòng đồng ý ra đi? Vẫn biết “đời là bể khổ”, “sinh lão bệnh tử”, thế mà ai ai cũng cố bám vào cõi tạm. Hay là chúng ta thích ở khách sạn hơn về nhà?
Tôi còn trẻ quá mà, xin cho thêm thời gian nữa. Tôi mới cưới vợ, sao nỡ bỏ đi? Con cái tôi còn nhỏ quá. Tôi mới vừa xin được một việc làm tốt. Tôi mới mua nhà, cần trả nợ. Tôi muốn sống thêm vài năm nữa để thấy cháu nội, cháu ngoại v.v...là những câu trả lời có sẵn trên môi nếu thiên sứ từ trời xuống bảo “hãy đi với ta”. Đọc phân ưu đăng trên báo có khi chúng ta thấy viết: “Gia đình chúng tôi đau đớn báo tin ông A đã về nước Chúa”. Về với cõi vĩnh hằng phước hạnh sao lại là một nỗi đớn đau?
Mai nầy ta sẽ ra đi,
Người ơi có nhớ có gì nhắn không?
Trăm năm mây trắng bềnh bồng.
Về nơi đã đến mà lòng thảnh thơi. (thơ Luân Hoán).
Tác giả sách Hê-bơ-rơ ghi lại niềm hi vọng của những anh hùng đức tin: “Nhưng họ ham mến một quê hương tốt hơn, tức là quê hương ở trên trời, nên Đức Chúa Trời không hổ thẹn mà xưng mình là Đức Chúa Trời của họ” (Hê-bơ-rơ 11:16).

Một quê hương tốt hơn, vì tại nơi đó có “Chính Đức Chúa Trời sẽ ở với chúng. Ngài sẽ lau ráo hết nước mắt khỏi mắt chúng. Sẽ không có sự chết, cũng không có than khóc, kêu ca, hay là đau đớn nữa, vì những sự thứ nhất đã qua rồi”. (Khải Huyền 21:4).

NHÀ VÔ ĐỊCH 105 TUỔI


Bạn mất bao nhiêu thời gian để chạy hết 100 mét? Một thanh niên trai tráng trung bình mất khoảng 27 giây. Thiếu nữ 34 giây. Nếu chạy 13 đến 14 giây trên 100 mét được coi là rất nhanh. Còn nếu muốn được tham dự Thế Vận Hội Luân-đôn 2016, lực sĩ điền kinh nam phải mất không dưới 10.18 giây. Nữ phải chạy không dưới 11.20 giây.

Nhà điền kinh đang giữ vận tốc nhanh nhất thế giới trên đường chạy 100 mét hiện nay là Usian Bolt: 9.58 giây. Một vận tốc kinh khủng. Anh được gắn danh hiệu “Người Đàn Ông Nhanh Nhất Địa Cầu”.

Nếu sống đến 100 tuổi, Bạn nghĩ mình sẽ mất bao nhiêu giây để chạy quãng đường ngắn ngủi đó? Câu trả lời có thể là: “Tui lúc đó đứng còn không nổi đừng nói chi là chạy”!  

Ngày 23 tháng 9 năm 2015 vừa qua, ông Hidekichi Miyazaki, người Nhật, 105 tuổi, đã chạy 100 mét với thời lượng 42.22 giây! Ông trở thành nhà điền kinh quán quân trên 100 tuổi, được ghi vào sách kỷ lục Guiness.

Ông Miyazaki sinh ngày 22 tháng 9 năm 1910 và cuộc chạy nầy để đánh dấu sinh nhật thứ 105 của ông. Sau đó, ông phát biểu: “Tôi cố gắng chạy trong vòng 35 giây, nhưng khi đang chạy nước mắt dâng trào vì biết mình không chạy được nhanh như ý. Có lẽ tôi đã già. Tôi không mấy hài lòng, nhưng cũng mừng vì đã chạy đến mức cuối”. Những người hâm mộ đã đặt cho ông biệt danh “Golden Bolt” theo tên của nhà vô địch Usian Bolt. Ông nói ước mơ của mình là một ngày nào đó có thể chạy nhanh như... Usian!

Bạn có nghĩ mình đã già quá không?

Sứ đồ Phao-lô tự ví mình như một lực sĩ chạy đua. Không phải một lần, mà là cả cuộc đời. Đến lúc tuổi già, gần về với Chúa, ông dõng dạc tuyên bố: “Ta đã đánh trận tốt lành, đã xong sự chạy, đã giữ được đức tin. Hiện nay mão triều thiên của sự công bình đã để dành cho ta” (II Ti-mô-thê 47-8).


Mong sao mỗi chúng ta đều có thể được như vậy!