Một đêm trong mơ tôi thấy mình đối
diện với Thượng Đế. Ngài phán cùng tôi rằng: -Nầy con, đã đến lúc phải đi rồi.
Ta đã chuẩn bị va-li cho con đó.
Tôi ngạc nhiên trả lời: -Thưa
Chúa, sao mau vậy? Con có nhiều dự định phải làm.
Nhưng Ngài phán: -Rất tiếc, đã đến
giờ rồi, con ạ.
Tôi nhìn chiếc va-li và hỏi: -Chúa
ơi, trong va-li đó có những thứ gì vậy?
Ngài trả lời: -Những gì thuộc về
con.
-Những gì thuộc về con? Vậy chắc
là quần áo, tiền bạc, đồng hồ...?
-Những thứ đó nào thuộc về con đâu.
Chúng là của trần gian.
-Vậy chắc là những tài năng và
trí tuệ mà con có được?
-Các điều ấy cũng không phải của
con, mà là do đặc ân mà con có.
-Thế thì phải chăng là gia đình,
vợ con, bằng hữu?
-Họ đâu phải của con. Họ thuộc về
trái tim của con thôi.
-Vậy hẳn để chứa đựng thân xác của
con chăng?
-Thân xác không bao giờ là của
con. Nó thuộc về cát bụi.
-À, thế thì con biết rồi. Va-li để
chứa linh hồn của con.
-Không, linh hồn của con thuộc về
Ta.
Tôi bỗng sợ hãi, xin cho được mở va-li
ra. Và chỉ thấy trống trơn. Hai dòng lệ chảy dài trên má. Tôi hỏi Ngài: -Con chẳng
có gì sao?
Bấy giờ Ngài ôn tồn đáp: -Phải
đó. Chỉ thời gian ngắn ngủi mà con sống trên trần thế là thuộc về con.
Tôi choàng mình tỉnh giấc mới hay
rằng khi ra đi tôi sẽ không mang một thứ gì theo được. Tôi phải sống bây giờ.
Tôi phải sống xứng đáng với thời gian Ngài cho phép tồn tại trên đất. Tôi phải
biết sống hạnh phúc. Và mang hạnh phúc đến cho anh chị em xung quanh tôi. Bởi
vì tất cả những gì tôi tranh đấu để có được sẽ ở lại đây một khi tôi vĩnh viễn
ra đi.
“Nếu đêm nay linh hồn ngươi sẽ bị
đòi lại, vậy những của cải ngươi đã sắm sẵn sẽ thuộc về ai?” –Lu-ca 12:20.
No comments:
Post a Comment