Những ngày đi du lịch chúng ta thường ngụ
trong khách sạn. Dầu ở đó sang trọng, được phục vụ chu đáo, nhưng trong lòng vẫn
nhớ nhà. Sau vài ngày, vài tuần trở về, bước vào khung cảnh cũ, ngã mình trên
chiếc giường quen thuộc, ta có cảm giác rất thoải mái, thú vị. Người tây phương
có thành ngữ “Home sweet home!” là như thế.
Khách sạn là cõi tạm. Nhà là cõi thực. Cuộc đời
trên dương thế là cõi tạm. Thiên đường mới là cõi thực, cõi đời đời. Ai cũng biết
và đồng ý như vậy. Nhưng nếu hôm nay có lệnh yêu cầu chúng ta nên rời bỏ cõi tạm
trần gian để về hưởng nước trời phước hạnh, thử hỏi có mấy người sẵn lòng đồng
ý ra đi? Vẫn biết “đời là bể khổ”, “sinh lão bệnh tử”, thế mà ai ai cũng cố bám
vào cõi tạm. Hay là chúng ta thích ở khách sạn hơn về nhà?
Tôi còn trẻ quá mà, xin cho thêm thời gian nữa.
Tôi mới cưới vợ, sao nỡ bỏ đi? Con cái tôi còn nhỏ quá. Tôi mới vừa xin được một
việc làm tốt. Tôi mới mua nhà, cần trả nợ. Tôi muốn sống thêm vài năm nữa để thấy
cháu nội, cháu ngoại v.v...là những câu trả lời có sẵn trên môi nếu thiên sứ từ
trời xuống bảo “hãy đi với ta”. Đọc phân ưu đăng trên báo có khi chúng ta thấy
viết: “Gia đình chúng tôi đau đớn báo tin ông A đã về nước Chúa”. Về với cõi
vĩnh hằng phước hạnh sao lại là một nỗi đớn đau?
Mai nầy ta sẽ
ra đi,
Người ơi có
nhớ có gì nhắn không?
Trăm năm mây
trắng bềnh bồng.
Về nơi đã đến
mà lòng thảnh thơi. (thơ Luân Hoán).
Tác giả sách Hê-bơ-rơ ghi lại niềm hi vọng của
những anh hùng đức tin: “Nhưng họ ham mến một quê hương tốt hơn, tức là quê
hương ở trên trời, nên Đức Chúa Trời không hổ thẹn mà xưng mình là Đức Chúa Trời
của họ” (Hê-bơ-rơ 11:16).
Một quê hương tốt hơn, vì tại nơi đó có “Chính Đức Chúa Trời sẽ ở với chúng. Ngài sẽ
lau ráo hết nước mắt khỏi mắt chúng. Sẽ không có sự chết, cũng không có than
khóc, kêu ca, hay là đau đớn nữa, vì những sự thứ nhất đã qua rồi”. (Khải
Huyền 21:4).
No comments:
Post a Comment