Wednesday, 29 March 2017

NÊN QUẸO TRÁI

(Bài viết nầy dành cho người ở những nước chạy xe bên trái)
Mỗi khi muốn đi đến một nơi mình chưa biết, chúng ta thường dùng bản đồ hoặc vào Google Map. Thông thường, bản đồ nầy sẽ vẽ ra một tuyến đường gần nhất. Và chúng ta cho rằng con đường gần nhất là tốt nhất.
Nhưng mới đây các nhà nghiên cứu giao thông cho biết người tài xế nên nghĩ đến tuyến đường có lợi nhất, an toàn nhất, mặc dù đó chưa hẳn là chặng đường gần nhất. Một trong những cách họ khuyên là chúng ta nên tập quẹo trái nhiều hơn! Quẹo trái có thể xa điểm đến hơn một chút nhưng giảm rất nhiều nguy cơ bị tai nạn mà cũng không làm phí xăng vô ích khi phải cho xe nằm giữa đường chờ.
Dữ kiện các nhà nghiên cứu cho biết có tới 53.1% các vụ đụng xe là do quẹo phải, trong khi chỉ có 5.7% liên quan đến quẹo trái. Tính ra số lần tai nạn do quẹo phải gấp mười lần quẹo trái. Số người chết vì quẹo phải cao gấp ba lần số người quẹo trái. Hiệp Hội An Toàn Giao Thông cũng thống kê rằng có đến 36% các vụ tai nạn chết người liên quan đến các loại xe hai bánh là do xe hơi quẹo phải gấp.
Người ta còn đi đến một suy nghĩ xa hơn: nếu như thuyết phục không thành các bác tài chấp nhận việc quẹo trái để tất cả đều có lợi, thì giải pháp cuối cùng là chính quyền địa phương phải làm luật bắt buộc. Hoặc là noi gương tiểu bang New Jersey của Mỹ. Ở đó có nhiều nơi bộ giao thông xây hệ thống đường không cho quẹo phải. Tới chỗ đó, chỉ có quẹo trái mà thôi! Trong nước dân chủ, việc bắt buộc người dân theo một lề lối độc tài không phải là chuyện dễ. Chỉ mong mọi người ý thức sự an toàn của mình, của người, mà tập tành để giảm bớt vấn nạn giao thông mà thôi.
Vị vua khôn ngoan Sa-lô-môn từng dạy: “Có một con đường coi dường chánh đáng cho loài người, nhưng cuối cùng nó thành ra cái nẻo sự chết” (Châm Ngôn 16:35). Những đoạn đường mà ta cho là ngắn nhất chưa hẳn là an toàn nhất. Đó là nói đến cuộc sống hằng ngày. Trong nhịp sống tâm linh cũng vậy, Bạn có bao giờ nghĩ đến một con đường cứu rỗi đời đời? Con đường đó có thể Bạn không muốn chọn, nhưng biết đâu đó là con đường duy nhất để dẫn Bạn vào cõi Vĩnh Sinh!

HÃY CHỌN CHO BẠN MỘT CON ĐƯỜNG!

Wednesday, 8 March 2017

PHẨM CHẤT CỦA DÂN TỘC VIỆT

Paul Doumer (1857-1932) là quan Toàn Quyền Đông Dương từ năm 1897 đến năm 1902 khi đất nước ta còn dưới ách thống trị của người Pháp.  Ông là một tay thực dân hạng nặng, đã chia Việt Nam làm ba để hình thành một Đông Dương gồm 5 nước Bắc Kỳ, Trung Kỳ, Nam Kỳ, Lào và Cao Miên.
Dù đặt nền móng vững chắc cho nền đô hộ của Pháp, Paul Doumer đã viết trong tập hồi ký của ông cách nay 99 năm về phẩm chất của người Việt như sau: “Người An Nam chắc chắn là tộc người ưu trội so với các dân tộc chung quanh. Các nước Cao Miên, Lào và Xiêm La đều không thể chống lại được họ. Không một dân tộc nào ở Đông Nam Á có những phẩm chất như họ. Phải tới tận Nhật Bản mới có tộc người có phẩm chất của người An Nam và giống như người An Nam. Người An Nam và người Nhật Bản chắc chắn có mối quan hệ thân tộc từ xa xưa. Cả hai đều thông minh, cần cù và dũng cảm. Họ cũng là những người lao động mẫu mực, những nông phu giỏi việc đồng áng, những người thợ lành nghề, những nghệ nhân khéo léo và thông sáng. So với các dân tộc khác ở Âu châu, trên tư cách là người thợ và người lính, người An Nam vẫn xếp cao hơn một bậc. Vả chăng, đó là quy luật chung mà tôi đã kiểm chứng trên khoảng 20 chủng tộc của nhân loại: những người dũng cảm trong lao động cũng là những người dũng cảm trong chiến tranh; nói khác đi, can đảm là một tính cách thống nhất. Nếu người nào can đảm trước sự mệt mỏi, người đó sẽ can đảm trước nguy hiểm và cái chết”.
Đọc những lời nầy tôi bỗng thấy nỗi phiền muộn xâm chiếm tâm hồn. Một dân tộc kiên cường như thế mà tại sao hàng triệu người phải sống lưu lạc, tha phương? Tại sao bất công, nghèo thiếu vẫn còn ngự trị trên quê hương tôi? Tại sao nhiều trẻ thơ không đủ tiền ăn học, nhiều phụ nữ bán thân làm cô dâu xứ lạ, hàng ngàn thanh niên phải rời bỏ nơi chôn nhau cắt rún để đi làm thuê làm mướn ở tận cuối chân trời?
Dân tộc tôi phải làm gì để phục hồi phẩm chất mà Paul Doumer đã trầm trồ khen ngợi? Đòi hỏi, đấu tranh là những việc cần làm và phải làm. Nhưng nền móng tâm linh cũng cần phải bồi đắp, xây dựng. Lần giở Thánh Kinh tôi tìm gặp một lời khuyên dạy như bửu bối cho niềm tin tái tạo quê hương: “Và nhược bằng dân sự Ta, là dân gọi bằng danh Ta, hạ mình xuống, cầu nguyện, tìm kiếm mặt Ta, và trở lại, bỏ con đường tà, thì Ta ở trên trời sẽ nghe, tha thứ tội chúng nó, và cứu xứ họ khỏi tai vạ” (II Sử Ký 7:14). Bí quyết để phục hồi phẩm chất cho dân tộc Việt là đây: Hạ mình tìm kiếm Thượng Đế, từ bỏ tội lỗi và kêu cầu ơn thương xót của Ngài trên quê hương, xứ sở!

HÃY ĐỨNG THẲNG TRƯỚC MẶT LOÀI NGƯỜI, NHƯNG HÃY QUỲ GỐI TRƯỚC MẶT ĐỨC CHÚA TRỜI!

Sunday, 5 March 2017

DIỆT KHỔ

Phật Thích Ca là một hoàng tử tên Tất-Đạt-Đa. Ngày nọ, ngài nhìn thấy thế gian đầy dẫy đau khổ nên tâm trí rất ưu tư và bất an đến nỗi thốt lên rằng: “Nước mắt chúng sinh nhiều hơn nước biển”. Sau đó ngài bỏ nhà ra đi với tâm nguyện tìm cách giải quyết nỗi đau khổ của nhân loại. Cứu cánh của Phật Thích Ca rất giản dị và rõ ràng: Diệt Khổ.
Sau nhiều năm tu nghiệm, ngài tìm ra một chân lý để có thể giúp con người diệt khổ. Bốn bước được nêu lên là 1. Nhận biết những loại Khổ trên đời; 2. Nhận biết nguyên nhân những loại Khổ nầy; 3. Nhận biết rằng có thể đoạn diệt được Khổ; và 4. Nhận biết cách thức để đoạn diệt sự Khổ. Diệt Khổ là chân lý mà Thích Ca tìm ra và truyền dạy. Chân lý nầy nằm trong bốn phương thức ở trên,  được gọi là Tứ Diệu Đế.
Ai cũng từng thốt lên: “Đời là bể khổ”. Từ lúc tự mình cất tiếng khóc chào đời đến khi người thân khóc tiễn đưa mình đi vào cõi chết, mỗi người đều trải qua biết bao nỗi nhọc nhằn, bất hạnh. Ba ngàn năm trăm năm trước, ông Gióp đã than thở: “Loài người bởi người nữ sanh ra, sống tạm ít ngày, bị đầy dẫy sự khốn khổ” (Gióp 14:1). Trước thân phận đó, thi sĩ Nguyễn Công Trứ từng thốt lên: “Kiếp sau xin chớ làm người, Làm cây thông đứng giữa trời mà reo”. Đã mang kiếp vô thường cũng có nghĩa là phải chấp nhận hệ lụy của cuộc đời gian truân, phiền muộn.
Xin mời Bạn hãy lắng nghe lời phán dạy của Cứu Chúa Giê-xu: “Hỡi những ai đang mệt nhọc và nặng gánh sầu tư, hãy đến với Ta, Ta sẽ cho các con được nghỉ ngơi. Ta có lòng khiêm tốn, dịu dàng, hãy mang ách với Ta và học theo Ta, các con sẽ được an nghỉ trong tâm hồn. Vì ách Ta dễ chịu và gánh Ta nhẹ nhàng” (Ma-thi-ơ 11:28-30). Hãy đến với Chúa là một lời mời nhân ái. Đau khổ, phiền muộn có thể vẫn còn đó, nhưng bây giờ có Ngài kề vai sát cánh, cùng mang với chúng ta, nên gánh nặng khổ đau sẽ nhẹ nhàng, nỗi ưu tư sẽ sẽ vơi đi nhiều lắm.

Hạnh phúc tuyệt vời nhất của con dân Chúa, chính là mỗi ngày trong cuộc đời gian truân nầy họ có một Đấng Quyền Năng, một Đấng Yêu Thương chung bước để cùng họ chia xẻ mọi nỗi vui buồn. Họ sẽ không còn thấy “Đời là bể khổ” nữa, mà là một hành trình phước hạnh cho đến khi bước vào cõi Vĩnh Sinh.