Vào thời nhà Đường bên Trung quốc, có
một chàng học trò tên là Lư Sinh, đi thi nhiều lần không đỗ. Chàng cho mình
không gặp thời nên lấy làm chán nản. Hôm nọ Lư Sinh đến ngồi uống trà tại lữ
quán, gặp một vị đạo sĩ. Trong lúc đàm đạo, chờ chủ quán nấu nồi cơm bắp, chàng
kể cho đạo sĩ chuyện mình không may trên đường hoạn lộ.
Lúc sau, vì mệt mỏi, Lư Sinh ngủ gật.
Đạo sĩ lấy trong túi ra một chiếc gối bằng gốm đưa cho chàng và nói: “Cho anh
mượn tạm để gối đầu mà ngủ”. Lư Sinh ngủ vùi và thấy một giấc mơ. Anh thấy mình
được một phú ông giàu có mời vào nhà, đãi đằng nồng hậu, rồi gả con gái cho.
Sau khi cưới vợ, anh đi thi và đậu trạng nguyên, được cử làm tể tướng. Nhưng
sau đó gặp phải chuyện phiền phức, bị giáng xuống làm tri huyện. Ba năm sau lại
được triệu hồi về kinh phục chức tể tướng. Đang ở trên đỉnh cao danh vọng, anh
lại bị người ta vu khống, bị tù ngục. Bấy giờ anh nói với vợ: “Nhớ khi xưa, lúc
còn hàn vi, ta mặc áo vải lang thang, tuy nghèo khổ nhưng được tự do, ăn rau
mắm cũng ngon, ngủ giường tre cũng yên giấc, bây giờ có chức có quyền nhưng
cuộc đời sao mãi phiền muộn, lo âu”. Sau đó, dù được phục chức, nhưng buồn rầu
mà chết. Ngay lúc thấy mình xuôi tay nhắm mắt, Lư Sinh bỗng choàng tỉnh giấc,
mới biết đó chỉ là một giấc mơ. Nồi cơm ngô ông chủ nấu nghe mùi thơm phức,
nhưng vẫn còn chưa chín tới.
Lư Sinh mừng rỡ thốt lên: “Ôi, chỉ là
một giấc mơ”. Bấy giờ vị đạo sĩ mới nói: “Con ạ, đời người vốn chỉ là một giấc
mộng!”. Về sau, người ta kể lại câu chuyện nầy và gọi là “giấc mộng hoàng
lương” nói lên cuộc đời đầy dẫy ưu
phiền, phù du, tạm bợ, chỉ như thời gian
nấu một nồi cơm ngô.
Là thôi! Tỉnh giấc kê vàng,
Mới hay muôn sự thảy toàn hư không.
Mới hay muôn sự thảy toàn hư không.
Trước giả Thánh Kinh Gia-cơ nêu lên sự thật của đời người: “Anh chị em không biết ngày mai sẽ ra thể
nào, hoặc cuộc đời mình rồi đây sẽ ra sao, vì anh chị em chỉ là hơi nước, hiện
ra trong chốc lát, rồi lại tan ngay”. Và rồi ông để lại lời khuyên: “Thay vào đó, anh chị em nên nói: Nếu Chúa
muốn, chúng tôi sẽ sống và làm việc nọ việc kia” (Gia-cơ 4:14-15 –Bản dịch
2011)
No comments:
Post a Comment