Thursday, 28 September 2017

MUA SẮM BẰNG TIỀN LẺ

Gần đây chúng ta nghe tin ở Việt Nam người dân tại Cai Lậy đã dùng hàng đống tiền lẻ để trả tại các trạm thu phí BOT, một hình thức phản đối việc nhà nước bóc lột dân lành.
Và cũng mới đây, tại Úc có người vừa đăng lên mạng Facebook câu chuyện mua sắm bằng tiền lẻ. Ngày 25 tháng 8 năm 2017 vừa qua, tại Glen Waverley, một bà cụ 82 tuổi cùng cô con gái đi chợ ở siêu thị Coles. Tổng số tiền thực phẩm họ mua là $130. Khi trả tiền, họ đưa tờ giấy $100 và 30 đồng xu $1.
Đang lúc trả tiền, bà cụ và cô con gái ‘ngạc nhiên đến sững sờ’ khi một nhân viên siêu thị đến thông báo rằng việc họ đang làm là phạm luật của chính phủ, lần nầy thì bỏ qua, nhưng lần sau thì không được. Nhân viên cho biết theo luật Úc, trong tổng số $130 họ chỉ có thể trả tối đa $20 bằng những đồng xu $1 mà thôi.
Về nhà, cô con gái đưa lên Facebook của Coles bày tỏ ý kiến rằng nếu quả thật có luật lệ như thế thì sao không phổ biến rộng rãi cho nhiều người biết. Câu chuyện thu hút 8500 phản ứng và 5100 lời bình luận.
Theo thông tin của Ngân hàng Quốc gia Úc (RBA) khi xử dụng tiền xu để thanh toán hóa đơn, người dân phải theo những quy định sau đây:
-Nếu xử dụng tiền xu 5c, 10c, 20c hay 50c thì tổng số không được quá $5.
-Nếu xử dụng tiền $1 hay $2, tổng số không quá 10 lần giá trị của đồng tiền đó, nghĩa là không quá $10 cho tiền $1 và $20 cho tiền $2.
Bạn có bao giờ biết những quy định nầy chưa? Sống hơn 30 năm trên nước Úc, riêng tôi vẫn ngạc nhiên khi đọc tin nầy. Mà đâu phải một chuyện, còn hàng trăm chuyện mình vẫn chưa hoàn toàn biết hết. Điều nầy dạy tôi một thái độ khiêm nhường, chịu khó học hỏi, đọc sách báo và sẵn sàng lắng nghe người khác.

Sứ đồ Phao-lô khuyên “Hãy khiêm nhường đến điều, mềm mại đến điều”“Ai tưởng mình đứng, hãy giữ kẻo ngã” (Ê-phê-sô 4:2, I Cô-rinh-tô 10:12). Triết gia Socrates đã nói: “Tôi chỉ biết một điều, là tôi không biết gì cả”. Bởi thế ông bà xưa có câu “Già 70 tuổi vẫn còn phải học” là như vậy.

Wednesday, 20 September 2017

PHÁ ĐỔ BỨC TƯỜNG THÙ HẬN

Suốt thế kỷ 20, hai nước Hi-lạp và Thổ-nhĩ-kỳ ở sát cạnh nhau nhưng có mối thù không đội trời chung. Mỗi khi nói đến người Thổ, dân chúng Hi-lạp khinh bỉ, gọi là những “tên trộm cướp và hiếp dâm”. Riêng người Thổ cũng xem thường dòng dõi Hi-lạp. Hằng năm họ làm lễ ăn mừng chiến thắng thường diễn màn kịch đâm lính Hi-lạp, dìm xác xuống biển và dày xéo lên lá cờ Hi-lạp.
Nhưng rồi vào năm 1999, một trận động đất dữ dội, tàn phá thành phố Istanbul của Thổ-nhĩ-kỳ. Bất thần chính phủ Hi-lạp đã làm một nghĩa cử hào hiệp, là nước đầu tiên gửi toán cấp cứu đến giúp nạn nhân và tổ chức quyên góp tiền bạc cho những người Thổ kém may mắn. Có một người Hi-lạp đã gọi đến đại sứ quán tình nguyện hiến tặng trái thận cho người nào cần đến. Chiếc cầu vòng nhiều màu sắc của tình người lại chiếu rọi trên bầu trời giữa cơn giông bão.
Chỉ một tháng sau, đến lượt thành phố Athen của Hi-lạp bị động đất dập nát. Đến phiên Thổ-nhĩ-kỳ đáp lại bằng tất cả sự cảm thông, hào hiệp như cách người Hi-lạp đã dành cho họ. Giữa lúc hàn gắn vết thương thiên tai, hai chính phủ cũng đã đồng ý ngồi xuống hàn gắn lại những rạn nứt, thù hận giữa hai quốc gia. Sau 25 năm đối nghịch, bây giờ tàu bè Hi-lạp lại cập bến Thổ-nhĩ-kỳ để tái lập giao thương. Người Thổ cũng bãi bỏ lễ kỷ niệm chiến thắng hằng năm với màn đâm chém chiến binh Hi-lạp. Động đất, tai họa làm mất mát, khổ đau nhưng cũng có thể phá đổ bức tường thù hận. Giữa hoàn cảnh bi đát, những nốt nhạc nhân ái bỗng bật lên giai điệu tình người.
Khi người khác gặp chuyện không may, tai nạn hay đau buồn, Bạn có thể chọn một trong ba thái độ. Bạn có thể dửng dưng, xem như chuyện đó không dính dáng gì đến mình. Bạn cũng có thể mỉm cười mãn nguyện khi thấy kẻ mình ghét bỏ gặp cơn nguy biến. Hoặc Bạn nhân dịp nầy mà bày tỏ cảm thông, chia xẻ tình người, nhất là thể hiện tình yêu Cơ-đốc.

“Hãy vui với kẻ vui, khóc với kẻ khóc” (Rô-ma 12:15) là châm ngôn tuyệt vời, là mẫu mực thiên thượng mà người theo Chúa ghi khắc trong tâm. Hãy rót vào tai những ai đang trong cơn bỉ cực lời yêu thương trìu mến: “Bạn tôi ơi, đừng tuyệt vọng!”

Tuesday, 5 September 2017

CĂN BỊNH ĐÁNG SỢ CỦA THỜI ĐẠI

Năm 2014, tổ chức Y-tế Thế-giới (WHO) cho công bố một bản báo cáo rằng trung bình cứ 40 giây đồng hồ có một người tự tử trên thế giới. Số người chết vì tự tử cao hơn nạn nhân của chiến tranh và thảm họa thiên nhiên hằng năm cộng lại. Đây là báo cáo đầu tiên của tổ chức nầy sau khi thu thập dữ kiện từ 172 quốc gia trên thế giới.
Mỗi năm có chừng 800.000 người tự kết liễu đời mình, cao nhất từ các nước Trung-đông, Âu-châu và Á-châu. Trong số nầy có tới 25 phần trăm ở những khu vực giàu có. Nguyên nhân chính gia tăng số người tự tử là do sự “cô đơn trong xã hội hiện đại”. Nhiều người đối mặt hằng ngày với nhiều áp lực trong đời sống và không biết chia xẻ với ai, nên muốn tìm đến cái chết như một phương cách giải thoát cho bản thân mình.
Số liệu cho thấy có tới 1/3 người Mỹ và 18% người Anh cảm thấy lẻ loi một mình. Đến nỗi người ta đặt tên là “đại dịch cô đơn”, mỗi ngày nó càng trở nên nguy hiểm và lấy đi mạng sống nhiều người. Điều đáng chú ý là xã hội càng phát triển, khoa học càng tiến bộ, con người lại càng cảm thấy lẻ loi. Ngay trong nội tâm của mỗi người đều mang tâm trạng bị áp lực phải đẹp hơn, giỏi hơn, làm ra tiền nhiều hơn. Sự phát triển chóng mặt của internet, của những trang mạng xã hội như facebook, twitter tưởng sẽ làm nhân loại hạnh phúc hơn, gần gũi hơn, mà thật ra chỉ làm tăng thêm sự lạc lỏng, u buồn. Ở Hàn quốc, nơi được xem là “thiên đàng internet” đã cho thấy những người nghiện chơi game online đã chịu tổn thương tâm lý và chạy trốn xã hội, tìm quên chính mình trong những trò chơi ảo giác.
Thời đại nầy người ta đánh mất điều gì? Trò chuyện và lắng nghe. Ngay giữa phố xá đông người, mà tưởng chừng không biết mình sẽ trò chuyện cùng ai, và có ai chịu lắng nghe nỗi cô đơn buồn chán của mình chăng?

Ước gì nhân loại lần mở từng trang Thánh Kinh, họ sẽ bắt gặp trong đó niềm cảm thông, trìu mến. Và họ sẽ tiếp nhận lời hứa quý báu của Chúa Cứu Thế trước khi về trời, rằng: “Ta không để cho các con mồ côi đâu. Ta sẽ đến cùng các con”. Lời hứa đó dường như văng vẳng bên tai, chính là lời phán của Đấng Toàn Năng cho dân sự Ngài: “Ta sẽ yên ủi các ngươi như mẹ yên ủi con” (Giăng 14:18; Ê-sai 66:13).