Có lẽ người chồng thích đồ ăn Ấn-độ, nhưng vợ lại không chịu nổi
mùi cà-ri. Hoặc là bạn thích món ăn Tàu, nhưng người kia chỉ ưa món Nhựt. Bạn
lấy làm phiền? Xin hãy khoan buồn bực hay cãi vả. Vì theo nghiên cứu của viện
đại học Wroclaw ở Ba-lan, bạn chỉ cần thêm một chút thời gian. Cuộc nghiên cứu
đưa đến kết luận rằng những cặp vợ chồng chung sống càng lâu càng trở nên giống
nhau ý thích mùi vị và cách thưởng thức những món ăn.
Sau nhiều năm ăn cùng mâm, ngủ cùng giường, tự nhiên họ hoà hợp
với nhau cách ăn uống, cách nêm nếm mà trước đây đã từng khác biệt.
Nhưng đây chưa phải là tất cả. Kết qủa nghiên cứu còn cho biết
rằng những cặp mà từ ngày mới quen nhau đã có cùng sở thích về mùi vị lại có
cuộc sống lứa đôi ít đằm thắm và ít có hạnh phúc lâu dài. Thật là kỳ lạ! Điều
nầy cho thấy dù có cùng sở thích hay khác sở thích đều có ưu điểm và khuyết
điểm của nó. Người ta nói đồng tiền nào cũng có hai mặt là thế.
Trong đời sống vợ chồng, hay giữa cha mẹ con cái, giữa bạn bè với
nhau, chúng ta vẫn thường mang tâm trạng đòi hỏi người khác phải như mình, phải
giống mình. Chúng ta quên rằng sự khác biệt có khi là cần thiết và hữu ích.
Thiên Chúa ban cho mỗi người một cá tính khác nhau như mỗi màu sắc
cho từng bông hoa, rồi khi chung sống trong xã hội sẽ biến thành một khu vườn
muôn màu muôn vẻ. Đem từng người riêng lẻ, thấy khác biệt. Nhưng nhìn vào tập
thể sẽ thấy lóng lánh như hàng vạn màu sắc trên viên kim cương xinh đẹp. Hột
xoàn chỉ toàn màu đen hay màu trắng, nhìn chán lắm!
Sứ đồ Phao-lô khi viết "Tôi trở nên mọi cách cho mọi
người" có phải ông hàm ý chấp nhận sự khác biệt của tha nhân chăng? Xin
viết ra nguyên câu: "Tôi ở yếu đuối với những người yếu đuối, hầu được
những người yếu đuối; tôi đã trở nên mọi cách cho mọi người, để cứu chuộc một
vài người không cứ cách nào" (I Cô-rinh-tô 9:22). Chấp nhận nhau vì mục
đích thiên thượng là tư tưởng cao đẹp của vị sứ đồ đáng kính.
No comments:
Post a Comment