Trong
tu viện ai ai cũng vui tươi, hòa nhã. Duy chỉ một người luôn mang gương mặt cau
có, hờn giận. Chàng ta thường phàn nàn, oán trách đối với mọi người. Một hôm vị
linh mục viện trưởng đến thăm và ngồi hàng giờ nghe anh đem hết chuyện nầy đến
chuyện nọ, hết người nầy đến người kia ra chỉ trích, phiền muộn.
Linh
mục viện trưởng chẳng nói một lời. Cuối cùng bảo anh đưa một muỗng muối đầy với
một ly nước lạnh. Người bỏ muối vào ly quậy tan và bảo anh ta uống. Vừa nhấp
môi, anh nhổ toẹt:
-
Thưa cha, nước
mặn như thế nầy sao lại bảo con uống. Bộ cha muốn con chết hay sao?
Vị viện trưởng bảo đem ra một muỗng muối khác. Lần nầy người hòa tan vào bồn chứa
lớn và bảo anh múc uống. Anh ta vui vẻ thưa:
-
Thưa cha, nước
nầy vẫn ngọt như thường ạ.
Bấy
giờ linh mục mới nói:
-
Con ạ, những
thống khổ, phiền muộn, bất bình trong đời cũng giống như muối. Độ mặn nhạt của
nó tùy thuộc vào vật chứa đựng mà ra. Con nguyện làm một ly nước nhỏ hay một hồ
nước lớn?
Từ
đó, người ta thấy chàng tu sinh không còn thốt lên những lời cay đắng, oán giận.
Thay vào đó là một tấm lòng rộng mở sẵn sàng đón nhận mọi cảnh ngộ vui buồn
trong cuộc đời với thái độ khoan dung.
Biết
bao người gây cho ta phiền muộn, bất bình. Có thể là vô tình, có thể cố ý.
Nhưng nếu trong ta sở hữu một tấm lòng độ lượng, rộng rãi và tha thứ, thì sẽ
không thấy quá nặng nề, khó chịu. Tấm lòng càng bao dung, nỗi bực dọc càng nhẹ
tênh. Bởi thế, Thánh Kinh thường nhắc nhở rằng: “Hãy bỏ khỏi anh em những cay đắng buồn giận. Hãy ở với nhau cách nhơn
từ, đầy dẫy lòng thương xót, tha thứ nhau như Đức Chúa Trời đã tha thứ anh em
trong Đấng Christ vậy” (Ê-phê-sô 4:31-32)
Nhơn
Từ, Yêu Thương và Tha Thứ là ba yếu tố cần thiết để một ly nước nhỏ có thể trở
thành hồ nước lớn.
Lê
Trần
No comments:
Post a Comment