Tuesday, 27 February 2018

ĐÓ LÀ LỖI CỦA TÔI

Trong làng nọ có hai gia đình, đầu làng nhà họ Vương, cuối làng nhà họ Lý. Nhà họ Vương thường xuyên cãi cọ lẫn nhau, có khi dẫn đến xô xát, cuộc sống hết sức khổ sở. Trái lại, nhà họ Lý luôn êm thắm, hòa hợp, ai nấy đều vui vẻ.

Chịu không nổi với cảnh ngộ gia đình, một hôm lão Vương đến thỉnh giáo với chủ nhà họ Lý: Vì sao gia đình ông luôn giữ được không khí đầm ấm, hạnh phúc như thế? Lão họ Lý trả lời: Bởi vì nhà chúng tôi thường làm điều không đúng! Câu trả lời lấp lửng càng làm lão Vương khó hiểu. Nhưng đúng lúc đó con dâu của lão Lý từ bên ngoài vội vã về nhà, vừa tới phòng khách vô ý trượt chơn té ngã.

Bà mẹ chồng đang lau nhà lập tức đỡ con dâu dậy rồi nói: Đều là lỗi của ta, đã lau nhà trơn quá làm con bị té. Chồng của cô gái cũng tiến đến, an ủi: Đó là lỗi của anh, mẹ đang lau nhà nhưng không nói cho em biết để đề phòng. Con dâu đứng dậy, áy náy tự trách: Không, đó là lỗi của con đi đứng không cẩn thận nên mới xảy ra cớ sự.

Lão Vương nhìn thấy cảnh tượng nầy, lập tức hiểu ra ngay. Ông biết vì sao nhà họ Lý sống với nhau cách hòa hợp, hạnh phúc. Nếu bà mẹ chồng trách cứ con dâu đi đứng không chịu nhìn trước ngó sau, hoặc anh chồng binh vợ nói lời hỗn hào với mẹ, hay là cô dâu giận dữ vì không ai quan tâm đến mình, thì chắc có lời ra tiếng vào, sanh ra lôi thôi, cãi cọ.

Biết bao lần chúng ta ôm giữ cái tâm rằng “người khác sai, còn tôi luôn luôn đúng”. Đây chính là nguyên nhân khiến ta khó thuận thảo với tha nhân. Bởi vì nhận lấy phần lỗi thuộc về mính là điều không dễ. Có câu nói ví von rằng mọi người đều mang một cái túi đựng tội lỗi phía sau lưng và một cái túi đựng công đức phía trước ngực, do đó nhìn quanh chỉ thấy công đức của mình mà không thấy lầm lỡ, sai quấy. Cho nên, biết nhận lỗi là một mỹ đức cần phải trau luyện.

Chúa Giê-xu để lại một lời khuyên dạy thẳng thắn, mới nghe qua thấy đau lòng, nhưng nếu bình tâm học hỏi, khiêm nhường chấp nhận, sẽ thấy cuộc sống giữa mình với người xung quanh luôn êm ái, hòa thuận: “Sao ngươi dòm thấy cái rác trong mắt anh em ngươi, mà chẳng thấy cây đà trong mắt mình? Trước hết hãy lấy cây đà khỏi mắt mình đi, rồi mới thấy rõ mà lấy cái rác ra khỏi mắt anh em mình được” (Ma-thi-ơ 7:3-5).

Tuesday, 20 February 2018

GIÊ-XU LÀ BẠN THẬT (Thánh Ca 205)

Ối, Giê-xu Chúa ta là Bạn thật; Bằng lòng gánh tội lỗi chúng ta
Ban ơn chúng ta hôm mai thân mật; Trình cho Chúa bao tâm sự ta
Bao lần ta bối rối gặp sầu tư; Lắm lúc tâm hồn bỗng bồi hồi
Nguyên do chúng ta chẳng đem tâm sự, Trình ra trước Giê-xu mà thôi.

Giai điệu bản Thánh Ca nầy trổi lên, lòng Bạn muốn hòa nhập ngay với lời thơ đơn giản, chứa chan niềm vui, hạnh phước trong tình bạn kỳ diệu.“Chẳng có sự yêu thương nào lớn hơn là vì bạn hữu mà phó sự sống mình”(Giăng 15:13).

Joseph Scriven (1819-1896), chàng thanh niên Ái-nhĩ-lan 25 tuổi đang yêu và sắp cưới người mình yêu. Một ngày trước khi thành hôn, cô dâu bị chết đuối trong một tai nạn. Thảm kịch làm tâm hồn tan vỡ, Joseph rời bỏ quê hương, xuống tàu vượt trùng dương, bắt đầu cuộc sống mới tại Canada. Tại đây anh trở thành một thầy giáo. Khi vết thương nguôi ngoai, anh đem lòng yêu cô gái Eliza Roche. Nhưng định mệnh lại khắc nghiệt với anh. Một lần nữa mơ ước bất thành. Eliza ngã bịnh và qua đời trước ngày hôn lễ.

Chàng trẻ tuổi mang nhiều nỗi u hoài chỉ đứng vững bằng sức mạnh của niềm tin nơi Chúa. Anh rời bỏ việc làm, gia nhập vào nhóm học Thánh Kinh và làm thầy giảng cho một chi hội Báp-tít. Jeseph không bao giờ lập gia đình nữa, dành suốt quãng đời còn lại để giúp đỡ những kẻ khốn cùng. Tất cả tiền bạc, quần áo đều được xử dụng để chia xẻ những người nghèo khổ, bất hạnh.

Lúc nghe tin mẹ ở quê nhà Ái-nhĩ-lan bịnh nặng. Ngàn dặm cách trở, phương tiện di chuyển khó khăn, anh không về được, chỉ có thể viết một lá thư an ủi gia đình, kèm theo bài thơ“Giê-xu là Bạn Thật”. Ba mươi năm sau, khi anh hấp hối trên giường bịnh, một người bạn đến thăm, tình cờ đọc được bản sao bài thơ. Nhạc sĩ Charles Converse chắp cánh để trở thành một bài Thánh Ca muôn thuở.


Joseph Scriven qua đời, dân chúng thành phố Ontario dựng bia kỷ niệm. Nhưng điều mọi người luôn nhớ đến anh, là thánh khúc “Giê-xu Là Bạn Thật”! Cuộc đời anh thấm nhuần lời phán êm dịu nhỏ nhẹ: Ta không gọi các ngươi là đầy tớ nữa, nhưng Ta gọi các ngươi là bạn hữu Ta’ (Giăng 15 :15).

Tuesday, 6 February 2018

“THÁNH CHÚA SIÊU VIỆT” – Thánh Ca 18

Khi xem muôn vật do tay Thiên Chúa sáng tạo chúng
Cứu Chúa của tôi, lòng cảm xúc bao kinh sợ;
Tôi xem sao trời, tôi nghe muôn tiếng sấm rền nổ
Khắp khắp đó đây, quyền của Chúa ôi vô bờ.

Người ta mệnh danh những lời nầy là “Bài thơ sau cơn bão tố”. Được sáng tác bởi Carl Boberg năm 1899. Ông là một Mục sư người Thụy-điển và cũng là một nhà báo, một dân biểu quốc hội. Một hôm ông đang đi bộ, thình lình một cơn bão từ đâu ập tới.  Mây âm u, gió ào ào thổi. Khi trận cuồng phong đã qua, ông bước ra từ nơi ẩn núp và nhìn thấy một bầu trời tươi đẹp, quang đãng. Núi non trùng điệp, đại dương êm đềm, xanh biếc. Xa xa tiếng chuông nhà thờ vang vọng. Lòng ông dâng trào cảm xúc trước vẻ đẹp hùng vĩ của thiên nhiên. Ngay lúc đó, những lời thơ được dệt thành từ trong tâm khảm trở thành một bài ca kỳ diệu để tỏ lòng tôn ngợi Đấng Toàn Năng.

            Bài thơ viết bằng tiếng Thuy điển rồi được dịch sang tiếng Đức và tiếng Nga. Stuart Hine, một nhà truyền giáo người Anh đã phổ nhạc và sau đó ông dịch sang Anh ngữ, hát lần đầu trong thời đệ nhứt thế chiến. Ca sĩ George Beverly Shea đã đưa bản thánh ca trác tuyệt nầy đến khắp nơi trên thế giới trong đoàn truyền giáo Billy Graham. Ông đã hát bài nầy hơn 100 lần trong những chiến dịch truyền giảng. Bài hát “Thánh Chúa Siêu Việt” hay còn gọi là “Lớn Bấy Duy Ngài” đã trở thành một trong những bản thánh ca lừng lẫy nhất trong lịch sử.

“Hồn ngợi khen Chúa, Cứu Chúa tôi Đức Chúa Trời,
Chúa Đấng siêu việt, quyền bính vô cùng.
Hồn ngợi khen Chúa, Cứu Chúa tôi Đức Chúa Trời.
Duy Ngài đại năng, cao cả quyền oai!”


“CON CẢM TẠ CHÚA VÌ NGÀI DỰNG NÊN CON CÁCH ĐÁNG SỢ LẠ LÙNG. CÔNG VIỆC CHÚA THẬT LẠ LÙNG, LÒNG CON BIẾT RÕ LẮM” (Thi Thiên 139:14)

Saturday, 3 February 2018

CHÚA GIÊ-XU VÀ GƯƠNG CẦU NGUYỆN

          
Câu gốc: “Hãy vui mừng trong sự trông cậy, nhịn nhục trong sự hoạn nạn, bền lòng mà cầu nguyện” (Rô-ma 12:12)
Lời của Đức Chúa Trời đề cao tầm quan trọng của sự cầu nguyện. Thánh Kinh kêu gọi chúng ta phải "Cầu nguyện không thôi" (1 Tê-sa-lô-ni-ca 5:17), "Hãy khôn ngoan tỉnh thức mà cầu nguyện" (1 Phi-e-rơ 4:7), "Bền lòng mà cầu nguyện" (Rô-ma 12:12), "Phải bền đổ và tỉnh thức trong sự cầu nguyện, mà thêm sự tạ ơn vào" (Cô-lô-se 4:2).
Tuy nhiên, dầu Lời Chúa khuyên nhủ tầm quan trọng của sự cầu nguyện, thì tiếc thay hoạt động ấy vẫn bị bỏ quên và thường ít được lưu tâm tới. Bài học này nhằm giải thích tầm quan trọng của sự cầu nguyện bằng cách nêu gương của Chúa Giê-xu qua 5 lần ghi nhận trong Kinh Thánh: Lu-ca 5:15-16; Mác 1:35; Ma-thi-ơ 14:23; Lu-ca 6:12-13; Ma-thi-ơ 26:36-44.
1. Lu-ca 5:15-16
Lu-ca đoạn 5 giúp chúng ta thấy hoàn cảnh mà Chúa Giê-xu cầu nguyện. Bắt đầu từ Lu-ca 5:12-13, kể về sự chữa lành người phung. Sau đó câu 15 nói rằng dù Chúa Giê-xu muốn tránh việc đề cao những phép lạ của mình thì dân chúng vẫn vây quanh Ngài, "Danh tiếng Ngài càng ngày càng vang ra, và một đoàn dân đông nhóm họp để nghe Ngài và để được chữa lành bịnh." (Lu-ca 5:15). Từ bối cảnh này, chúng ta có thể biết Chúa Giê-xu rất bận rộn với đám đông. Trong tình huống như vậy, bao nhiêu người trong chúng ta thực sự dành thời gian để cầu nguyện? Nhưng hãy xem Chúa Giê-xu đã làm gì:
Lu-ca 5:16 "Song Ngài lánh đi nơi đồng vắng mà cầu nguyện"
Hãy để ý chữ “Song”. Chữ "song" mô tả hai điều trái ngược nhau. Điều trước mô tả Chúa Giê-xu rất bận rộn. Điều sau nói rằng dầu Ngài bận rộn nhưng vẫn lánh đi nơi đồng vắng mà cầu nguyện. Mặc dầu trong bản dịch tiếng Việt hoặc tiếng Anh đều cho thấy Chúa Giê-xu coi trọng sự cầu nguyện, nhưng cũng chưa bày tỏ hết vẻ đẹp trọn vẹn như trong bản văn Hy-lạp. Trong nguyên bản Hy-lạp, thì của động từ được sử dụng ở đây chỉ về điều gì đó được thực hiện lặp đi lặp lại đều đặn trong quá khứ, chứ không phải chỉ một lần. Như vậy, dịch chính xác hơn cho câu 15 và 16 là:
Lu-ca 5:15-16 "Danh tiếng Ngài càng ngày càng vang ra, và một đoàn dân đông nhóm họp để nghe Ngài và để được chữa lành bịnh. Song Ngài tiếp tục lánh đi nơi đồng vắng mà cầu nguyện."
Câu 15 và 16 cho biết Chúa Giê-xu rất bận rộn với đoàn dân, nhưng Ngài cũng luôn luôn dành thời gian để cầu nguyện. Nói cách khác, cầu nguyện là một thói quen, là điều mà Ngài đặt ưu tiên hơn hết cho dù Ngài rất bận rộn. Hình ảnh này nói lên tầm quan trọng của sự cầu nguyện trong đời sống Chúa Giê-xu. Quan trọng đến nỗi Con Đức Chúa Trời phải dành thời gian đặc biệt để cầu nguyện thậm chí khi Ngài có nhiều hoạt động thánh thiện. Điều Chúa dạy dỗ chúng ta ấy là cầu nguyện không phải là việc chúng ta có thời gian hay không, mà là vấn đề thứ tự ưu tiên. Chúa Giê-xu dành thời gian cầu nguyện bởi vì Ngài quyết định dành cho nó một sự ưu tiên. Ngài cũng chỉ có 24 tiếng đồng hồ như chúng ta. Điều cần hỏi là sự cầu nguyện được ưu tiên như thế nào trong lịch sinh hoạt mỗi ngày của chúng ta? Chúng ta có dành cho việc nầy hàng đầu giống như Chúa Giê-xu hay nó chỉ là điều sẽ làm sau khi kết thúc các hoạt động khác trong ngày làm việc, đi học, làm vườn, xem TV? Chúa Giê-xu khích lệ chúng ta đặt sự cầu nguyện là ưu tiên hàng đầu trong đời sống.
Vì vậy, thay vì để thời gian bận rộn cho những hoạt động khác và sau đó dùng giây phút còn lại để cầu nguyện, thì tốt hơn hết nên trước nhất để cầu nguyện và sau đó mới đến các hoạt động khác.
2. Mác 1:35
Một chỗ khác dạy dỗ về sự cầu nguyện của Chúa Giê-xu được chép trong Mác 1:35. Một lần nữa hãy xem bối cảnh của bản văn. Bắt đầu từ câu 21, chúng ta thấy Chúa Giê-xu dạy dỗ trong nhà hội tại Ca-bê-na-um nơi Ngài đã đuổi quỷ (câu 23-27). Kết quả là "Danh tiếng Đức Chúa Jêsus tức thì đồn ra khắp cả miền xung quanh xứ Ga-li-lê." (câu 28). Sau khi ra khỏi nhà hội, Chúa đi đến nhà của Si-môn và Anh-rê để chữa bệnh cho mẹ vợ của Si-môn (câu 30-31). Cuối cùng:
Mác 1:32-34 "Đến chiều, mặt trời đã lặn, người ta đem mọi kẻ bịnh và kẻ bị quỉ ám đến cùng Ngài. Cả thành nhóm lại trước cửa. Ngài chữa lành nhiều kẻ đau các thứ bịnh, và đuổi nhiều quỉ, chẳng cho phép các quỉ nói ra, vì chúng nó biết Ngài."
Tại đây cũng mô tả một ngày bận rộn nữa của Chúa Giê-xu. Hơn nữa, và vì danh tiếng Ngài đồn ra khắp trong vùng, cho nên ngày tiếp theo đó sẽ là ngày bận rộn hơn nhiều. Câu 36 và 37 mô tả chính xác điều gì xảy ra trong ngày hôm sau:
Mác 1:36-37 "Si-môn cùng đồng bạn đi tìm Ngài. Khi kiếm được thì thưa rằng: "Hết thảy đang tìm thầy."
Mọi người đang tìm kiếm Chúa. Điều này có nghĩa là ngày mới đó sẽ rất bận rộn. Nếu trong lịch làm việc vừa mới trải qua một ngày bận rộn và biết rằng ngày hôm sau cũng sẽ là ngày bận rộn nữa, thì bao nhiêu người trong chúng ta thức dậy sớm để cầu nguyện? Và nếu ai làm như vậy, có phải chăng người đó cho rằng sự cầu nguyện là ưu tiên hàng đầu trong đời sống của họ? Chúa Giê-xu đã nêu một biểu tượng cho mỗi chúng ta.
Mác 1:35 "Sáng hôm sau trời còn mờ mờ, Ngài chờ dậy, bước ra, đi vào nơi vắng vẻ, và cầu nguyện tại đó."
Chúa Giê-xu biết rằng một ngày bận rộn nữa sẽ đến và Ngài sẽ không có nhiều thời gian để cầu nguyện. Ngài đã làm gì? Ngài thức dậy sớm để cầu nguyện. Có phải đây là cách tuyệt vời để bắt đầu một ngày mới? Có phải đây là cách tuyệt vời để bạn bắt đầu một ngày rất bận rộn? Thay vì thức giấc với suy nghĩ về những áp lực và mục tiêu trong ngày, bạn có thể bắt đầu bằng việc thảo luận những áp lực và dự tính đó với Cha của mình, để rồi trong suốt cả ngày, bạn sẽ vui mừng chứng kiến quyền năng của Chúa khi Ngài trả lời cầu nguyện và sắp đặt mọi vấn đề cho bạn. Nhưng để làm được điều đó, bạn phải tin vào Lời của Đức Chúa Trời dạy dỗ về tầm quan trọng của sự cầu nguyện và những gì Đức Chúa Trời có thể thực hiện qua sự cầu nguyện, đến nỗi khiến bạn quyết định thức dậy sớm để cầu nguyện. Chúa Giê-xu không thức dậy vì một ai bắt buộc. Nhưng Ngài quyết định thức dậy bởi vì sự cầu nguyện là việc ưu tiên và quan trọng đối với Ngài. Vì vậy, một lần nữa, Ngài nêu gương rằng sự cầu nguyện là vấn đề thứ tự ưu tiên chứ không phải là vấn đề thời gian.
3. Ma-thi-ơ 14:23
Một ký thuật khác trong Ma-thi-ơ chương 14 cho chúng ta thấy Chúa Giê-xu cầu nguyện. Hãy xem xét bối cảnh của bản văn. Lần này, một ngày mới bắt đầu không chỉ là bận rộn mà còn rất buồn đối với Chúa Giê-xu vì đó là ngày Ngài nghe tin Giăng Báp-tít bị chém đầu (Xem câu 1-11). Và trong Ma-thi-ơ 14:12, chúng ta thấy: "Đoạn, các môn đồ của Giăng đến, lấy xác mà chôn, rồi đi báo tin cho Đức Chúa Jêsus."
Bạn cảm thấy như thế nào nếu nghe tin người anh họ của mình, là người trung thành tuyệt đối với bạn, bị giết trong một tình huống khủng khiếp? Hẳn bạn sẽ cảm thấy rất buồn và muốn yên lặng một mình. Đó cũng là điều Chúa Giê-xu đã làm.
Ma-thi-ơ 14:13 "Đức Chúa Jêsus vừa nghe tin ấy liền bỏ đó xuống thuyền, đi tẻ ra nơi đồng vắng. Khi đoàn dân biết vậy, thì từ các thành đi bộ mà theo Ngài."
Sự lánh mặt ra nơi vắng vẻ không phải là điều đã sắp đặt trước, nó xảy ra khi Chúa Giê-xu nghe tin về sự chết của Giăng Báp-tít. Rõ ràng, Chúa Giê-xu muốn có một chút yên tĩnh sau cú sốc đau buồn này. Nhưng Ngài không ở đó mãi. Sau một lúc, Chúa rời khỏi nơi đồng vắng và thấy một đoàn dân đông đang chờ. Khi Ngài thấy đoàn dân đông đúc, "động lòng thương xót, mà chữa cho kẻ bịnh được lành." (Ma-thi-ơ 14:14). Không những chữa lành những kẻ bịnh mà Ngài còn cho họ ăn một cách no nê (Ma-thi-ơ 14:15-21). Sau đó Ma-thi-ơ 14:22 kể lại điều xảy ra sau khi ăn:
"Kế đó, Ngài liền hối môn đồ xuống thuyền, qua trước bờ bên kia, trong khi Ngài đang truyền cho dân chúng tan đi".
Chữ "liền" liên kết với sự kiện hóa bánh cho đoàn dân và nó có nghĩa là ngay sau khi đoàn dân ăn xong, Chúa Giê-xu liền thúc giục môn đồ xuống thuyền. Hãy xem chữ "hối". Động từ này trong tiếng Hy-lạp ở thì quá khứ là "anagkazo" sử dụng 9 lần trong Tân Ước có nghĩa là "thúc giục người khác làm công việc gì mà họ không muốn làm". Vậy, Chúa Giê-xu thúc giục các môn đồ xuống thuyền dầu họ chưa muốn đi. Ngài giục họ phải đi. Sau đó, Ngài cho đám đông ra về. Tại sao Chúa giục các môn đồ phải rời đi? Ngài dự định làm gì sau khi giải tán đám đông? Câu trả lời trong câu 23:
Ma-thi-ơ 14:23 "Xong rồi, Ngài lên núi để cầu nguyện riêng; đến chiều tối, Ngài ở đó một mình."
Lý do mà Ngài không cho phép các môn đồ ở lại nhưng giục họ xuống thuyền và đi đó là vì Ngài muốn ở một mình cầu nguyện. Chúng ta thấy sự cầu nguyện quan trọng đối với Chúa Giê-xu là dường nào. Vì cầu nguyện, Ngài sẵn sàng thức dậy sớm, rút lui khỏi đám đông, thúc giục môn đồ rời đi. Điều đó có cho thấy rằng cầu nguyện là hàng đầu trong đời sống của Ngài hay không? Hãy ghi nhớ Lời Chúa dạy về tầm quan trọng của sự cầu nguyện để đặt nó làm ưu tiên trong đời sống của chúng ta.
4. Lu-ca 6:12-13
Một lần khác ghi lại sự cầu nguyện của Chúa Giê-xu trong Lu-ca 6. Lần này, là về chủ đề của lời cầu nguyện:
Lu-ca 6:12-13 "Trong lúc đó, Đức Chúa Jêsus đi lên núi để cầu nguyện; và thức thâu đêm cầu nguyện Đức Chúa Trời. Đến sáng ngày, Ngài đòi môn đồ đến, chọn mười hai người, gọi là sứ đồ."
Ngài cầu nguyện thâu đêm rồi sáng hôm sau Ngài đã đưa ra một trong những quyết định quan trọng nhất trong chức vụ: chọn mười hai sứ đồ. Vì vậy, có lẽ chủ đề chính của lời cầu nguyện trong đêm đó là vì sự lựa chọn này. Nếu Chúa Giê-xu cần phải cầu nguyện trước khi Ngài quyết định và lựa chọn, chúng ta có nên cầu nguyện trước khi quyết định điều gì không? Chúng ta vẫn thường đưa ra nhiều quyết định bằng tâm trí hạn hẹp mà không đến với Đức Chúa Trời để cầu hỏi sự hướng dẫn của Ngài cho chúng ta? Ngài biết sự tốt nhất và sẵn sàng bày tỏ cho chúng ta biết sự lựa chọn đó qua Thánh Linh. Vì vậy, câu hỏi không phải là liệu Đức Chúa Trời có sẵn sàng giúp đỡ chúng ta hay không nhưng là chúng ta có chọn Ngài là Đấng Khuyên Bảo và đến với Ngài qua sự cầu nguyện chăng?

5. Ma-thi-ơ 26:36-44
Chúng ta hãy tiếp tục xem xét một ví dụ nữa trong đoạn kinh văn nổi tiếng Ma-thi-ơ 26:36-44. Câu chuyện bắt đầu từ câu 36:
Ma-thi-ơ 26:36-38 "Rồi Đức Chúa Jêsus cùng môn đồ đi đến một chỗ kêu là Ghết-sê-ma-nê. Ngài phán rằng: Hãy ngồi đây đợi ta đi cầu nguyện đằng kia. Đoạn, Ngài bèn đem Phi-e-rơ và hai người con của Xê-bê-đê đi với mình, tức thì Ngài buồn bực và sầu não lắm. Ngài bèn phán: Linh hồn ta buồn bực cho đến chết; các ngươi hãy ở đây và tỉnh thức với ta."
Lý do mà Chúa Giê-xu buồn bực và sầu não là vì Ngài biết những gì sắp xảy ra. Đây là thời điểm rất khó khăn mà cũng là thời khắc quan trọng cho toàn thể nhân loại vì kế hoạch cứu rỗi tùy thuộc vào sự hy sinh và sống lại của Ngài. Chúa Giê-xu quyết định đối diện với khủng hoảng này như thế nào? Những câu tiếp theo cho chúng ta sự trả lời:
Ma-thi-ơ 26:39-44 "Rồi Ngài bước tới một ít, sấp mặt xuống đất mà cầu nguyện rằng: Cha ơi! nếu có thể được, xin cho chén nầy lìa khỏi Con! Song không theo ý muốn Con, mà theo ý muốn Cha. Kế đó, Ngài trở lại với môn đồ, thấy đang ngủ, thì Ngài phán cùng Phi-e-rơ rằng: Thế thì các ngươi không tỉnh thức với ta trong một giờ được? Hãy thức canh và cầu nguyện, kẻo các ngươi sa vào chước cám dỗ; tâm thần thì muốn lắm, mà xác thịt thì yếu đuối. Ngài lại đi lần thứ hai, mà cầu nguyện rằng: Cha ơi! nếu chén nầy không thể lìa khỏi Con được mà Con phải uống thì xin ý Cha được nên. Ngài trở lại nữa, thì thấy môn đồ còn ngủ; vì mắt họ đã đừ quá rồi. Đoạn, Ngài bỏ mà lại đi cầu nguyện lần thứ ba, và lặp xin như lời trước."
Chúa Giê-xu cầu hỏi Cha mình, liệu có con đường nào khác mà Ngài có thể hoàn thành sự cứu rỗi cho con người mà không phải trải qua thử thách Ngài sẽ chịu. Chúa đã cầu nguyện về điều đó. Ngài cầu nguyện đến ba lần. Ngài bày tỏ mong ước mình với Đức Chúa Trời "xin cất chén này khỏi con" nhưng cùng lúc Ngài cầu xin ý muốn của Đức Chúa Trời được nên "Song không theo ý muốn Con, mà theo ý muốn Cha.". Chúng ta thường nghĩ rằng mình cầu xin Đức Chúa Trời điều gì, thì Ngài bắt buộc phải làm điều đó và trong thời điểm, trong cách thức mà chúng ta muốn. Đức Chúa Trời sẽ trả lời cho chúng ta khi chúng ta cầu xin theo ý muốn của Ngài.
Chúng ta ngạc nhiên rằng lời Chúa Giê-xu cầu xin không được Cha Ngài đáp ứng. Nhưng hãy xem dù Ngài ao ước "xin cất chén này khỏi con" Chúa vẫn có một ao ước lớn hơn đó là ý muốn của Đức Chúa Trời được nên. Ngài nói rằng "Song không theo ý muốn Con, mà theo ý muốn Cha." Điều đó dạy dỗ chúng những gì? Ngoài những ao ước mà chúng ta có thể trình dâng lên cho Chúa, chúng ta cũng nên có một ước muốn lớn hơn đó là ý muốn "tốt lành, đẹp lòng và trọn vẹn" của Đức Chúa Trời!
Trở lại với câu chuyện, mặc dầu lời cầu nguyện của Ngài không thể thực hiện, không có nghĩa là Đức Chúa Trời không tôn trọng lời cầu xin của Ngài. Phúc âm Lu-ca thêm một vài chi tiết:
Lu-ca 10:41-43 "Ngài bèn đi khỏi các môn đồ, cách chừng liệng một cục đá, quì xuống mà cầu nguyện rằng: Lạy Cha, nếu Cha muốn, xin cất chén nầy khỏi tôi! Dầu vậy, xin ý Cha được nên, chớ không theo ý tôi! Có một thiên sứ từ trên trời hiện xuống cùng Ngài, mà thêm sức cho Ngài.
Đức Chúa Trời sai thiên sứ thêm sức để Ngài có thể làm được ước nguyện tốt nhất là làm theo ý muốn của Đức Chúa Trời. Đôi khi những ước muốn cá nhân của chúng ta không phù hợp với ý muốn "tốt lành, đẹp lòng và trọn vẹn" của Đức Chúa Trời (Rô-ma 12:2) nhưng nếu niềm khao khát lớn nhất của chúng ta đó là làm theo ý muốn của Đức Chúa Trời, thì Đức Chúa Trời sẽ thêm sức để chúng ta làm được. Trong trường hợp của Chúa Giê-xu, Ngài được thêm sức bởi sự cầu nguyện trước khi bị bắt.
Giăng 18:3-11"Vậy, Giu-đa lãnh một cơ binh cùng những kẻ bởi các thầy tế lễ cả và người Pha-ri-si sai đến, cầm đèn đuốc khí giới vào nơi đó. Đức Chúa Jêsus biết mọi điều sẽ xảy đến cho mình, bèn bước tới mà hỏi rằng: Các ngươi tìm ai? Chúng trả lời rằng: Tìm Jêsus người Na-xa-rét. Đức Chúa Jêsus phán rằng: Chính ta đây! Giu-đa là kẻ phản Ngài cũng đứng đó với họ. Vừa khi Đức Chúa Jêsus phán: Chính ta đây, chúng bèn thối lui và té xuống đất. Ngài lại hỏi một lần nữa: Các ngươi tìm ai? Chúng trả lời rằng: Tìm Jêsus người Na-xa-rét. Đức Chúa Jêsus lại phán: Ta đã nói với các ngươi rằng chính ta đây. Vậy nếu các ngươi tìm bắt ta, thì hãy để cho những kẻ nầy đi. Ấy để được ứng nghiệm lời Ngài đã phán: Con chẳng làm mất một người nào trong những kẻ mà Cha đã giao cho Con. Bấy giờ, Si-môn Phi-e-rơ có một thanh gươm, bèn rút ra, đánh đầy tớ của thầy cả thượng phẩm, chém đứt tai bên hữu. Đầy tớ đó tên là Man-chu. Nhưng Đức Chúa Jêsus phán cùng Phi-e-rơ rằng: Hãy nạp gươm ngươi vào vỏ; ta há chẳng uống chén mà Cha đã ban cho ta uống sao?
Mong ước lớn nhất của Chúa Giê-xu là làm theo ý muốn của Đức Chúa Trời. Ngài lấy ý mình đầu phục ý muốn của Cha. Làm được như vậy, Ngài cầu nguyện để được thêm sức. Dù cho Ngài phải đến khu vườn trong sự buồn bực và sầu não, phản ứng của Ngài theo ký thuật trên cho thấy Ngài đầy sự mạnh mẽ. Vì sự mạnh mẽ là điều cần thiết để đi gặp những người mà bạn biết rằng họ sẽ tra tấn bạn ngay sau đó. Một người sợ hãi sẽ cố gắng trốn thoát khỏi hoàn cảnh. Ngài có thể đẩy trách nhiệm của mình cho người khác. Nhưng Chúa Giê-xu không sợ hãi. Thay vì cố gắng lẫn trốn phía sau mọi người, Ngài bước ra phía trước và hỏi họ đang tìm kiếm ai. Ngài còn chăm lo về sự an toàn của các môn đồ mình. Hơn nữa, Ngài có tình yêu và sự bình an trong tâm trí để chữa lành tai cho người đầy tớ bị Phi-e-rơ chém đứt (Lu-ca 22:51). Những điều này bày tỏ sức mạnh của một con người. Làm sao Ngài có được sức lực như vậy? Chỉ bằng sự cầu nguyện.
Kết:
Tất cả những điều bàn luận qua bài nầy cho thấy sự cầu nguyện là điều rất quan trọng trong đời sống của Chúa Giê-xu. Vì cầu nguyện, Ngài sẵn sàng thức dậy sớm, thúc giục môn đồ xuống thuyền và ẩn mình khỏi đám đông. Bởi sự cầu nguyện, Ngài đã quyết định và chiến thắng những tình huống khó khăn. Thay vì nói "hãy cầu nguyện nếu bạn có thời gian", Chúa Giê-xu tạo ra thời gian để cầu nguyện. Thay vì lựa chọn điều ta cho là tốt nhất và làm theo điều mình ưa thích, Chúa đã cầu nguyện để xem điều mà Đức Chúa Trời cho là tốt nhất và làm theo ý muốn tốt lành của Cha Ngài.
Phi-líp 4:6-7 "Chớ lo phiền chi hết, nhưng trong mọi sự hãy dùng lời cầu nguyện, nài xin, và sự tạ ơn mà trình các sự cầu xin của mình cho Đức Chúa Trời. Sự bình an của Đức Chúa Trời vượt quá mọi sự hiểu biết, sẽ giữ gìn lòng và ý tưởng anh em trong Đức Chúa Jêsus Christ."