Bên bờ sông Hudson của
thành phố New York có ngôi mộ một cậu bé nằm cách lăng của tổng thống thứ 18 nước
Mỹ, ông Ulysses Grant chưa tới 100 mét. Cạnh ngôi mộ nhỏ bé có một tấm bảng ghi
lại câu chuyện như sau:
Ngày 15 tháng 7 năm 1797 một
cậu bé chẳng may rơi xuống vách núi, tử vong. Cha mẹ cậu rất đau xót nên đã
chôn cậu ngay trong khu vườn của mình. Sau đó vì hoàn cảnh gia đình, họ phải
bán đi khu đất tài sản. Trong hợp đồng chuyển nhượng có ghi một điều khoản đặc
biệt: Yêu cầu người chủ mới giữ lại vĩnh viễn ngôi mộ của cậu bé. Suốt cả thế kỷ
sau, dù khu đất được bán đi bán lại nhiều lần, nhưng nấm mồ của đứa con xấu số
vẫn được giữ nguyên.
Đến năm 1897, tổng thống
Grant tạ thế. Người ta chọn ngay khu đất đó làm chỗ an nghỉ cho vị cố tổng thống
Hoa Kỳ. Điều khiến nhiều người xúc động, là ngôi mộ của cậu bé vẫn không dời đi,
khiến cậu trở thành người hàng xóm của một bậc danh nhân Hiệp Chủng Quốc.
Nhân 100 năm ngày mất của
tổng thống Ulysses Grant, tháng 7 năm 1997, thị trưởng thành phố New York đến
đây để làm lễ tưởng niệm. Dịp nầy ông cho tu sửa lại phần mộ của cậu bé. Chẳng
những thế, còn đích thân viết lại câu chuyện trên một tấm bảng để truyền lại
cho hậu thế. Một hợp đồng qua nhiều người làm chủ, kéo dài hơn 200 năm, để nói
lên đạo lý làm người rất đơn giản nhưng vô cùng cao quý: Khi đã hứa, nhất định phải giữ lời!
Giữa người với người mà
biết tôn trọng lời hứa, huống chi giữa Thiên Chúa với con người. Một khi Ngài
đã phán, dù cho vật đổi sao dời, thì cuối cùng mỗi buổi sáng thức dậy nhìn ánh
chiêu dương, chúng ta vẫn thấy rất rõ sự thành tín đời đời của Ngài.
“Dầu núi dời, dầu đồi
chuyển, nhưng lòng nhơn từ của Ta đối với ngươi chẳng dời khỏi ngươi, lời giao
ước bình an của Ta chẳng chuyển. Đức Giê-hô-va là Đấng thương xót ngươi phán vậy”.
(Ê-sai 54:10)
No comments:
Post a Comment