Ở miền quê hẻo lánh có
môt người phụ nữ đơn thân, bụng mang dạ chửa. Vào một đêm giông bão, cô đau bụng
dữ dội và biết mình sắp sanh. Cô quyết định đi đến bệnh xá cách đó rất xa. Trên
đường đi phải băng qua một chiếc cầu nhỏ. Khi tới giữa cầu cô đau đến mức không
thể đi được nữa. Cô quyết định luồng xuống gầm cầu để hạ sinh con mình tại đó.
Sáng hôm sau có một người
phụ nữ giàu có chạy xe qua cầu thì bỗng dưng chết máy, khi bước xuống chị ta
nghe tiếng khóc bé thơ vang lên đâu đó. Không thể dửng dưng, chị lần xuống dưới
gầm cầu và thấy đứa bé quấn trong những lớp quần áo dày, còn người mẹ đã chết
cóng vì không mảnh vải che thân. Người phụ nữ tốt bụng ầy đem đứa bé về nuôi, đặt
tên nó là Billy.
Vào sinh nhật thứ mười của
Billy, chị kể lại cho cậu nghe câu chuyện. Cậu bé im lặng cúi đầu. Bỗng dưng nó
yêu cầu chị dẫn tới ngôi mộ của người mẹ xấu số dù trời đang giữa mùa đông giá
lạnh.
Đến nơi, Billy xin cho được
ở bên mộ mẹ một mình. Người mẹ nuôi đi ra xa nhưng vẫn để mắt theo dõi. Nó đứng
trước mộ, lần lượt cởi từng lớp áo khoác của mình ra. Chị ngạc nhiên nhưng suy
nghĩ: ‘Chắc nó không cởi hết đâu, trời đang lạnh thế nầy’. Thế mà cậu bé cởi hết
quần áo trên người, đến khi không còn mặc gì nữa. Chị hốt hoảng chạy đến, thấy
đứa bé bật khóc nức nở và ôm mộ mẹ nó mà hỏi: “Mẹ ơi! Lúc ấy chắc mẹ lạnh lắm
phải không?”.
Chung
quanh tôi có hàng vạn con người,
Nhưng
trong tôi chỉ có một người thôi.
Người
ấy trao cho tôi sự sống
Và
đã cho tôi hiểu vẻ đẹp cùng ý nghĩa cuộc đời.
Tôi
gọi Người là Mẹ.
“Hãy làm cho cha mẹ con được vui vẻ.
Hãy
làm cho NGƯỜI MẸ sinh ra con được vui thỏa vì con”.
Châm Ngôn 23:25 (Bản dịch 2011)
No comments:
Post a Comment