“Có thực mới vực được đạo” là một câu ngạn ngữ quen thuộc trong văn hóa người Việt.
Chữ “thực” ở đây thường được hiểu là “ăn”. Nghĩa thông thường của câu nầy là:
khi con người no ấm, đầy đủ rồi mới bàn đến chuyện đạo đức, chuyện linh hồn,
chuyện tôn giáo.
Một văn sĩ đã viết “dân
tộc Việt Nam hình như có một ám ảnh lớn: Ăn”. Nhà khảo cứu Trần Văn Khê thì
viết: “Người Việt thường để chữ “ăn” trước
nhiều động từ khác: ăn mặc, ăn nói, ăn nhậu, ăn chơi, ăn thua, ăn cắp, ăn trộm,
ăn mày, ăn gian, ăn hại, ăn chịu, ăn vạ v.v.”. Người Tây phương cũng có một
câu tương tự “First life, then
philosophize”.
Nhưng có lẽ còn một ý nghĩa khác của chữ “thực” mà ông
cha truyền dạy qua câu ngạn ngữ nầy mà chúng ta ít để ý đến, là trung thực, là
sự thật, là chân lý. Chỉ có sự chân thực mới dẫn con người đến đạo lý. Hay nói
cách khác, tôn giáo phải đặt nền móng trên sự thật. Đạo không phải chỉ là một tổ
chức huyền bí mà là “con đường” dẫn chúng sinh đến sự cứu rỗi linh hồn. Đạo hướng
tâm linh nhân loại trở về với nguồn cội, nơi Đấng Tạo Hóa chí tôn. Đạo phải là
“thực”, phải là lẽ thật.
Chúa Giê-xu tuyên phán: “Ta là Đường Đi, Lẽ Thật, và Sự Sống.
Chẳng bởi Ta thì không ai được đến cùng Cha” (Giăng 14:6). Ngài chính là Đạo, là Chân Lý, là Nguồn Sống. Sứ đồ Giăng minh định: “ Đức Chúa Trời là sự sáng, trong Ngài chẳng có sự tối tăm
đâu. (I Giăng 1:5).
Trải nghiệm nhiều dối gian trong cuộc đời, chúng ta sẽ nhận ra rằng chỉ có sự
chân thực mới dắt dẫn ta vào niềm tin toàn vẹn, một hi vọng vững bền nơi Đấng
mình yêu mến, tôn thờ.
No comments:
Post a Comment