Từ một buổi trưa của tháng Sáu,1964 bị kết án tù chung
thân cho đến ngày 11 tháng Giêng 1990 khi bước ra khỏi khám đường để thành một
nhà lãnh đạo, Nelson Mandela đã ròng rã 27 năm trong ngục tối với bao nỗi nhục
hình, cay đắng.
Nhưng khi trở thành
Tổng Thống nước Cộng Hòa Nam Phi,
Mandela luôn luôn tỏ ra là một con người đầy lòng độ lượng, khoan dung. Rõ nét
nhất là đối với những kẻ đã từng làm cho ông đau đớn, khốn khổ.
Sau khi đắc cử, ông đã đến thăm cựu tổng thống da trắng
Pieter W. Botha, kẻ thù không đội trời chung, để rồi bị nghe những lời trách mắng
đầy hằn học. Ông đáp lại bằng nu cười tha thứ. Khi cựu tổng giám đốc tình báo thời
phân biệt chủng tộc Niel Barnard về hưu, Mandela tổ chức một tiệc tiễn đưa trịnh
trọng. Hôm đó ông còn mời tướng Willemse (chỉ huy nhà tù, là người đã cho ông cực
hình, tra tấn suốt 20 năm) đến tham dự. Sau đó, ông còn mời Percy Yutar, nhà biện
lý của chính phủ, kẻ đã cố kết ông án tù chung thân, đi ăn trưa. Ông còn đi xa
hơn nữa khi mời cựu giám đốc nhà tù Robben, nơi giam giữ mình suốt 27 năm, làm
đại sứ cho Nam Phi tại Áo. Bạn bè phản đối, nhưng Mandela nói: ‘Người can đảm không ngại tha thứ vì mục
đích hòa bình’. Thông thường,
các tù nhân khi nắm được quyền lực đi tìm những kẻ đã hãm hại mình để trả món nợ
oán cừu. Mandela cũng đi tìm, nhưng không phải để kết tội, mà là để hòa giải, dung
tha.
Phải chăng tinh thần đó đã đến rất gần với lời vàng ngọc
tự ngàn xưa: “Hãy tha thứ nhau, như Đức Chúa Trời đã tha thứ anh em trong Đấng
Christ” (Epheso 4:32; Cô 3:13)?
No comments:
Post a Comment