Cô Karen Jumeaux, 22 tuổi, đến tòa thị chính
để lập gia đình. Điều kỳ lạ là chàng rể sẽ cùng cô kết tóc xe duyên là Anthony
Maillot đã qua đời trong một tai nạn xe cộ trước đó một năm.
Cuộc hôn nhân hai người Pháp nầy đã được cựu
tổng thống Nicolas Sarkozy chấp thuận sau nhiều tháng dài cô dâu trường kỳ
tranh đấu. Bởi vì theo luật của nước Pháp, chính quyền chỉ “gật đầu” khi người
phụ nữ chứng minh một cách rõ ràng rằng khi còn sống, hai người đã từng hoạch định
việc thành hôn với nhau. Không phải chỉ bằng lời nói, mà còn đòi hỏi nhiều bằng
cớ khó khăn khác nữa.
Ngày 25 tháng 6 năm 2011, cô Karen Jumeaux bước
lên xe hoa trong chiếc áo cưới màu trắng, tay cầm bó hoa, dẫn theo đứa con vừa
tròn hai tuổi. Nghi thức hôn phối diễn ra tại tòa thị chính thành phố
Dizy-le-Gros với sự hiện diện của gia đình hai họ và nhiều bạn hữu. Hôm đó thiếu
chú rễ. Chỉ có một tấm hình thay thế. Khi ông thị trưởng hỏi: “Có phải cô tự
nguyện kết hôn và làm vợ của Maillot chăng”. Cô nhìn tấm hình, đáp cách mạnh mẽ
và vui mừng: “Oui” (nghĩa là phải).
Sau phần nghi thức, ông thị trưởng phát biểu:
‘Tôi đã từng làm hôn phối cho không dưới 30 cặp vợ chồng, nhưng chưa bao giờ chứng
kiến trường hợp như thế nầy. Đây là một minh chứng rất đẹp cho tình yêu’. Các
chuyên gia luật pháp thì đặt vấn đề rằng nếu ngày nào đó cô Karen gặp một người
đàn ông khác và muốn kết hôn, thì cô phải ly dị người chồng quá cố nầy, lúc ấy
thủ tục sẽ rất nhiêu khê. Nghe như thế cô ôm tấm ảnh chồng trong tay, trả lời: ‘Anh
là mối tình đầu và duy nhất của em. Em sẽ chẳng để mất anh nữa đâu. Chúng mình
mãi mãi sống chết bên nhau!”.
Gần 2000 năm trước có một người đang sống,
nhưng tuyên bố rằng mình đã bị tử hình với Chúa Cứu Thế trên thập tự giá. Và
ông lấy làm vinh dự được cùng chết với Ngài. Người đó là sứ đồ Phao-lô. Ông
nói: “Tôi
đã bị đóng đinh vào thập tự giá với Đấng Christ; mà tôi sống, chẳng phải là tôi
sống nữa, nhưng Đấng Christ sống trong tôi. Nay tôi còn sống trong xác thịt, ấy
là tôi sống cho Con Một Đức Chúa Trời, Đấng đã yêu tôi và phó chính mình Ngài
vì tôi”.
No comments:
Post a Comment