Tosui là một thiền sư danh tiếng tại Nhật.
Ngài giảng dạy tại nhiều tự viện. Ở đâu cũng được mọi người ái mộ, có hàng trăm
đồ đệ ngồi dưới chơn như nuốt từng lời vàng ngọc. Ngôi viện sau chót ngài lưu
trú đông nghẹt tín đồ. Nhưng giữa giờ thuyết giảng, ngài tuyên bố với tăng
chúng rằng ngài sẽ ngưng giảng dạy một thời gian và khuyên họ nên tìm nơi khác
mà tu học. Sau đó không ai còn gặp ngài đâu nữa.
Ba năm trôi qua, hôm nọ một môn đệ bỗng dưng thấy
ngài chung sống với đám hành khất dưới chân cầu Kyoto. Lập tức anh ta quỳ gối van
xin ngài chỉ dạy. Tosui nói: "Nếu anh có thể sống được như ta trong hai
ngày thì ta sẽ giúp anh tu học". Vị môn đồ bằng lòng ăn mặc như một kẻ ăn
xin để sống với Tosui giữa đám người cùng khổ.
Qua hôm sau có một người trong đám hành khất
qua đời. Nữa đêm, Tosui kêu môn đệ dậy khiêng xác chết lên chôn ở triền núi. Trở
về chỗ trú ẩn, Tosui ngủ vùi, nhưng môn đệ nầy không thể nào chợp mắt được. Ðến
sáng, Tosui bảo: "Chúng ta không phải đi xin ăn hôm nay. Ông bạn vừa chết
đã để lại một ít thức ăn nơi kia." Đến bữa, nhìn thấy đồ ăn trên bàn, người
môn đệ lợm giọng không nuốt được. Tosui nói: "Ta đã bảo rằng ngươi không
thể sống được như ta. Thôi ngươi hãy rời khỏi đây và đừng quấy rầy ta nữa".
Nói đạo, giảng đạo, viết đạo rất dễ. Sống đạo
mới khó. Bởi thế mà người xưa thường nói “ngôn dị hành nan” nghĩa là nói dễ, mà
làm thật khó. Chúa Giê-xu phán: “Chẳng phải
hễ những kẻ nói cùng Ta rằng: Lạy Chúa, lạy Chúa đều được vào nước thiên đàng
đâu, nhưng chỉ kẻ làm theo ý muốn của Cha Ta ở trên trời mà thôi” (Ma-thi-ơ
7:21). Một người em của Ngài cũng từng viết: “Nếu đức tin không sanh ra việc
làm thì tự mình nó chết” (Gia-cơ 2:17).
Đức tin đạt đến đẳng cấp cao đẹp khi nó trở
thành lẽ sống hằng ngày. Không phải chỉ bằng lời nói, mà ở trong từng hơi thở, từng
nhịp đập của con tim.
No comments:
Post a Comment