Saturday, 30 December 2017

VIẾT TRÊN CÁT HAY KHẮC TRÊN ĐÁ?

Trên con đường vắng vẻ mùa hè nóng cháy, hai người bạn thân Hiusang và Tanka có cuộc tranh luận gay gắt. Trong lúc không kiềm chế được cảm xúc, Hiusang đã vung tay tát bạn mình. Tanka đau đớn lắm, nhưng không nói một lời, chỉ viết lên cát: ‘Hôm nay người ban thân nhất đã tát vào má của tôi’.
Đến một con sông, hai người rủ nhau tắm gội trong dòng nước trong xanh. Không ngờ Tanka bị vọp bẻ suýt chết đuối. May mà nhờ Hiusang cứu kịp. Sau khi tỉnh lại, Tanka đã khắc trên một tảng đá: ‘Hôm nay người bạn thân nhất đã cứu tôi’.
Hiusang ngạc nhiên khẻ hỏi: ‘Sao hôm qua bị tôi đánh thì anh viết lên cát, còn hôm nay tôi kéo anh lên khỏi nước anh lại viết lên đá?’. Tanka mỉm cười đáp lại: ‘Khi có ai lầm lỗi với ta thì ta viết lên cát để sóng gió cuốn đi cùng với lòng tha thứ. Nhưng khi ta chịu ơn thì phải khắc lên đá như ghi tạc vào tâm can để không có mưa gió nào xóa mờ đi được’.
Sự khác biệt giữa người cao cả và kẻ tầm thường ở chỗ họ ghi nhớ điều gì nơi tha nhân, bạn hữu. Thói thường trong cõi nhân gian là dễ quên ơn mà lại nhớ hoài lầm lỗi của người khác. Thụ hưởng biết bao ân huệ, được cứu giúp trong cơn ngặt nghèo, bỉ cực, chỉ một thời gian ngắn ta quên mất. Nhưng nếu lỡ nói một lời xúc phạm hay làm một điều lầm lỗi, muôn đời ta vẫn không quên.
Vượt lên trên lẽ thường tình của nhân thế, nhất là mang trong mình ảnh tượng của Chúa Cứu Thế, người Cơ-đốc hẳn phải cư xử nhau trong tình yêu và lòng khoan dung, tha thứ. Không phải trên đầu môi chót lưỡi, mà là phát sinh tự một tấm lòng đã được tái sanh, đổi mới. Sứ đồ Phao-lô khuyên: “Chớ lấy ác trả ác cho ai; phải chăm làm điều thiện trước mặt mọi người. Nếu có thể được, thì hãy hết sức mình mà hòa thuận với mọi người. Đừng đề điều ác thắng mình, hãy lấy điều thiện thắng điều ác” (Rô-ma 12:17-21).
Lời nói xúc phạm, thái độ lạnh nhạt, cư xử bất nhã ai cũng chịu nhói đau. Ngay lúc đó nói điều yêu thương, tha thứ không phải dễ. Nếu viết xuống, hãy viết lên cát, để khoảnh khắc mưa gió xóa mờ. Nhưng hãy khắc trên đá tình bạn, từng miếng cơm manh áo đã chia nhau lúc vui buồn trong cuộc sống, để nó mãi còn lại với thời gian.
Ở cuối chặng đường đời, gia tài lớn nhất ta để lại là những lời vàng khắc sâu trên đá.




Wednesday, 27 December 2017

NGƯỜI XỨNG ĐÁNG ĐỂ CẦU NGUYỆN

Lu-ca 18:9-14. “Người thâu thuế đứng xa xa, không dám ngước mắt lên trời, đấm ngực mà rằng: Lạy Đức Chúa Trời, xin thương xót lấy con, vì con là kẻ có tội”.
Có dịp mời Bạn đọc lại đoạn Kinh Thánh trên đây một vài lần và suy nghĩ đến hai người lên đền thờ cầu nguyện. Một người Pha-ri-si quá đủ tiêu chuẩn để có thể mời đại diện cầu thay cho Hội Thánh và một người thâu thuế có lẽ không xứng đáng bước vào nhà thờ. Nhưng sau khi cả hai dâng lời cầu nguyện, Đấng có thẩm quyền quyết định đã cho kẻ tội lỗi được xưng là công bình hơn.
Ai cũng biết Đức Chúa Trời là Đấng toàn hảo, luôn luôn giữ trọn lời hứa. Nhưng bởi lòng nghi ngờ, nhiều lúc chính chúng ta xem thường sự thành tín của Ngài. Ma-quỷ thì thầm bên tai chúng ta rằng: Chúa chỉ nghe và nhậm lời cầu nguyện nếu chúng ta sống xứng đáng hơn hoặc có cuộc đời toàn hảo hơn. Xin thưa: Nếu bạn chờ đợi đến khi mình hoàn toàn tốt, có đủ tư cách để cầu nguyện, thì lúc ấy bạn không cần cầu nguyện nữa!
Sự cầu nguyện trước mặt Chúa không dựa trên công đức, tiêu chuẩn hay phẩm chất, hoặc là những lời hoa mỹ từ môi miệng, mà là trông cậy hoàn toàn trên lời hứa bất biến của Ngài. Người đến quỳ gối dưới ngôi thi ân của Chúa biết rõ rằng mình không xứng đáng, nhưng tin quyết lời của Ngài rằng: “Ai kêu cầu Danh Chúa thì sẽ được cứu”. Và bởi biết Ngài là Đấng “hôm qua, ngày nay và cho đến đời đời không hề thay đổi”, nên mạnh dạn đến cầu khẩn ơn thương xót của Ngài.
Có người nói: Chúng ta cầu nguyện bởi vì mình không xứng đáng để cầu nguyện! Thật vậy, những kêu nài của chúng ta được Chúa dủ nghe bởi vì chúng ta bám chặt lấy ơn thương xót của Chúa và gieo mình vào sự thành tín đời đời của Ngài.

Ma quỷ sợ nhất khi tội nhân quỳ dưới chơn Chúa cầu khẩn Danh Ngài. Đó là lúc quyền lực của nó bị rúng động. Đó là lúc ân sủng của Thiên Chúa tuôn trào và sức mạnh quyền năng Ngài thể hiện. Cho nên, điều quan trọng là Bạn có đủ đức tin, đủ can đảm hạ mình xuống kêu cầu cùng Đấng thành tín đời đời ngay lúc nầy chăng?

Thursday, 14 December 2017

BÀI HÁT GIÁNG SINH 205 NĂM

BÀI HÁT GIÁNG SINH 205 NĂM

Bạn có biết bài thánh ca “Đêm Yên Lặng” rất nổi tiếng của mùa Lễ Giáng Sinh đã được viết cách nay 205 năm? “Đêm yên lặng! Đêm thánh nầy! Vắng vẻ thay. Sáng láng thay” mở đầu bằng những lời đơn sơ bình dị, nhưng đã trở thành bản thánh ca lừng lẫy qua nhiều thời đại.

Tại ngôi làng hẻo lánh Oberndorf nước Áo có linh mục phó xứ Joseph Mohr. Chàng thanh niên 25 tuổi nầy rất năng động trong những công tác giáo hội, từ thiện, ưa làm thơ và có khiếu đàn guitar. Chàng có người bạn cùng đức tin, một nhạc sĩ tên Franz Gruber làm nghề dạy học.

Năm 1818, ngay hôm trước Giáng Sinh, khi đang sửa soạn những phần cuối cùng cho buổi lễ, cây đàn đại phong cầm của nhà thờ bỗng dưng bị hỏng. Một đêm Nô-ên không có tiếng phong cầm sẽ buồn tẻ biết bao. Chỉ còn vài tiếng đồng hồ nữa, linh mục Mohr chẳng biết làm gì hơn là cúi đầu cầu nguyện. Bỗng dưng ông nhớ lại một bài thơ đã làm hai năm trước đó. Ông nghĩ có lẽ bài hát mới với tiếng đàn guitar cũng đem lại chút âm nhạc sinh động.

Ngay giữa đêm Đông giá rét, ông chạy đến nhà người bạn Gruber với bài thơ yêu cầu soạn thành một bài hát song ca có tiếng đàn guitar và phần đệm của ca đoàn. Chỉ 30 phút chuẩn bị nhưng buổi lễ cũng trải qua cách tốt đẹp. Mọi người đều thông cảm, vui vẻ, hưởng thức bài hát mới trong đêm Giáng Sinh.

Bài hát bị lãng quên suốt bảy năm, một ông thợ sửa đờn tình cờ thấy và đem cho các nhạc sĩ trình diễn. Nó được ái mộ mãnh liệt và lan rộng khắp Âu-châu. Người ta dịch sang Anh ngữ với tựa đề Silent Night, Holy Night. Đến bây giờ, sau 205 năm, bài hát đã chuyển ngữ 140 thứ tiếng, trở thành bản thánh ca được ghi âm nhiều nhất trong lịch sử âm nhạc thế giới.

Giữa đêm Nô-ên trong đệ nhất thế chiến 1914, quân đội Anh Đức đang đối đầu khốc liệt, nhưng binh sĩ đã bất tuân thượng lệnh, tự động ngưng bắn để cùng nhau trổi lên khúc nhạc “Đêm Yên Lặng” lừng danh. Thiên Chúa đã dùng một bài hát lời lẽ mộc mạc xoa dịu nỗi hận thù, thống khổ của nhân loại. Lời ca vẽ lên một viễn tượng tươi đẹp, hòa bình, không còn đau khổ, chết chóc mà chỉ là sự thinh lặng, an bình. Tác giả đã kết thúc bằng niềm hi vọng: “Đem an bình đến cho muôn người”.

Lê Trần -2023

Tuesday, 5 December 2017

ƯỚC NGUYỆN CUỐI CÙNG

ƯỚC NGUYỆN CUỐI CÙNG
Chủ Nhật 7 tháng 2, 2021 anh Neil King đã bắt gặp một hình ảnh rất đẹp: Hai nhân viên ý tế tiểu bang Queensland (Úc châu) đưa một bệnh nhân nằm cáng đến ngắm cảnh biển ở ngọn hải đăng Cleveland Point.
Neil King đã chụp lại khoảnh khắc đầy ắp tình người và đăng lên trang Facebook với lời khen ngợi: ‘Thật biết ơn những nhân viên tuyến đầu luôn tận tâm chăm sóc bệnh nhân. Cử chỉ nầy thật cao đẹp, những lời nói tử tế và cuộc trò chuyện ấm áp của họ chia xẻ với người bịnh tuyệt vời làm sao. Xin tri ân những nhân viên cứu thương cao thượng’.
Tấm hình và những lời có cánh của Neil loan tỏa rất nhanh trên mạng xã hội. Có đến 17000 người bấm thích, 500 lời bình luận và 800 lượt chia xẻ. Nhiều người cho rằng bức ảnh cảm động đó đã tiếp thêm niềm tin sau những tháng ngày nhân loại chống chọi với dịch bịnh Covid-19.
Đây không phải lần đầu tiên nhân viên cứu thương Queensland thực hiện nghĩa cử nầy. Tháng 11 năm 2017 hai nhân viên y tế Graeme và Danielle đã đưa một phụ nữ gần qua đời, muốn được nhìn thấy biển khơi lần cuối. Thay vì đem bà đến bệnh viện, họ đã vòng xe lại, chạy ra phía đại dương.
Trong giờ phút thập tử nhất sinh ấy, bà bày tỏ cho họ biết mình chỉ muốn nhìn thấy biển trước khi nhắm mắt lìa đời. Nghe thế, toán cấp cứu liền đổi hướng, chạy xe về phía bãi biển rất đẹp của vịnh Harvey Bay, nơi bà có nhiều kỷ niệm. Họ khiêng băng-ca để dưới đất, hướng mặt bà về phía đại dương mênh mông. Bà đã rơi lệ trong niềm hạnh phúc.
Anh Graeme còn lấy một túi ni-lông ra tận bãi lấy nước biển vào. Bà nếm một chút nước có vị mặn đó. Anh kể lại: Khi nhúng tay vào nước, tôi có thể nhìn thấy trái tim trong lồng ngực bà đập từng nhịp rộn ràng. Bà nhìn sửng ra biển, nhắm mắt lại, hai tay buông lỏng, miệng lẩm bẩm ‘Tôi đang cảm thấy rất an bình, mọi sự đều tốt đẹp’. Người phụ nữ ấy qua đời vài ngày sau đó.
Trang Facebook của Dịch vụ Cứu thương Queensland đã viết: Đôi khi không phải nhờ thuốc an thần, dụng cụ y khoa, hay tài năng chữa bịnh của bác sĩ, mà chỉ là một chút cảm thông để dám làm điều khác biệt, đem lại niềm an ủi dịu dàng cho một người trước giờ phút lâm chung.