Saturday, 30 December 2017

VIẾT TRÊN CÁT HAY KHẮC TRÊN ĐÁ?

Trên con đường vắng vẻ mùa hè nóng cháy, hai người bạn thân Hiusang và Tanka có cuộc tranh luận gay gắt. Trong lúc không kiềm chế được cảm xúc, Hiusang đã vung tay tát bạn mình. Tanka đau đớn lắm, nhưng không nói một lời, chỉ viết lên cát: ‘Hôm nay người ban thân nhất đã tát vào má của tôi’.
Đến một con sông, hai người rủ nhau tắm gội trong dòng nước trong xanh. Không ngờ Tanka bị vọp bẻ suýt chết đuối. May mà nhờ Hiusang cứu kịp. Sau khi tỉnh lại, Tanka đã khắc trên một tảng đá: ‘Hôm nay người bạn thân nhất đã cứu tôi’.
Hiusang ngạc nhiên khẻ hỏi: ‘Sao hôm qua bị tôi đánh thì anh viết lên cát, còn hôm nay tôi kéo anh lên khỏi nước anh lại viết lên đá?’. Tanka mỉm cười đáp lại: ‘Khi có ai lầm lỗi với ta thì ta viết lên cát để sóng gió cuốn đi cùng với lòng tha thứ. Nhưng khi ta chịu ơn thì phải khắc lên đá như ghi tạc vào tâm can để không có mưa gió nào xóa mờ đi được’.
Sự khác biệt giữa người cao cả và kẻ tầm thường ở chỗ họ ghi nhớ điều gì nơi tha nhân, bạn hữu. Thói thường trong cõi nhân gian là dễ quên ơn mà lại nhớ hoài lầm lỗi của người khác. Thụ hưởng biết bao ân huệ, được cứu giúp trong cơn ngặt nghèo, bỉ cực, chỉ một thời gian ngắn ta quên mất. Nhưng nếu lỡ nói một lời xúc phạm hay làm một điều lầm lỗi, muôn đời ta vẫn không quên.
Vượt lên trên lẽ thường tình của nhân thế, nhất là mang trong mình ảnh tượng của Chúa Cứu Thế, người Cơ-đốc hẳn phải cư xử nhau trong tình yêu và lòng khoan dung, tha thứ. Không phải trên đầu môi chót lưỡi, mà là phát sinh tự một tấm lòng đã được tái sanh, đổi mới. Sứ đồ Phao-lô khuyên: “Chớ lấy ác trả ác cho ai; phải chăm làm điều thiện trước mặt mọi người. Nếu có thể được, thì hãy hết sức mình mà hòa thuận với mọi người. Đừng đề điều ác thắng mình, hãy lấy điều thiện thắng điều ác” (Rô-ma 12:17-21).
Lời nói xúc phạm, thái độ lạnh nhạt, cư xử bất nhã ai cũng chịu nhói đau. Ngay lúc đó nói điều yêu thương, tha thứ không phải dễ. Nếu viết xuống, hãy viết lên cát, để khoảnh khắc mưa gió xóa mờ. Nhưng hãy khắc trên đá tình bạn, từng miếng cơm manh áo đã chia nhau lúc vui buồn trong cuộc sống, để nó mãi còn lại với thời gian.
Ở cuối chặng đường đời, gia tài lớn nhất ta để lại là những lời vàng khắc sâu trên đá.




No comments:

Post a Comment