Vào
năm 1860 có một sinh viên thần học tên Edward Spencer. Anh vừa học vừa làm nhân
viên cấp cứu cho những du thuyền qua lại trên hồ Michigan. Bữa nọ có một du
thuyền bị chìm, anh Spencer bơi ra bơi vào nhiều lần, cứu được cả thảy 17 hành
khách. Vì làm việc quá sức và dầm mình lâu dưới nước, anh bị bịnh phổi và qua đời
sau một thời gian chống chọi với đau đớn, bệnh tật. Rất lấy làm lạ, người ta kể
lại rằng trong đám tang của anh không có một người nào trong số 17 nạn nhân đã
được cứu vớt bỏ thì giờ đến chia buồn, tham dự.
Tổng
thống Benjamin Franklin từng nói: ‘Con người đền bù những ơn huệ nhỏ, ghi nhớ
những ân huệ trung bình và đáp lại những ơn huệ lớn bằng sự vô ơn’.
Phúc
Âm Lu-ca chương 17 có ghi lại một phép lạ Chúa Giê-xu chữa lành cho mười người
phung. Thời bấy giờ đây là căn bệnh nan y. Bệnh nhân bị đuổi ra khỏi bà con bạn
hữu, sống lẻ loi, chết mỏi mòn trong sa mạc, gặp người đến gần phải hô lên “ô uế,
ô uế” để họ tránh xa. Phép lạ của Chúa là “cải tử hoàn sinh”, làm sống lại từ
cõi chết. Nhưng Chúa Giê-xu ngạc nhiên “sao chỉ có một người quay lại cảm ơn?”
và ngạc nhiên hơn nữa vì đó là một “người ngoại quốc”.
“Còn
chín người kia ở đâu?”
Hãy
ngưng lại trong giây lát, tự hỏi: tôi có biết ơn Chúa không? Đôi lúc ánh sáng
trong cuộc đời lịm tắt, rồi bỗng dưng nó được nhen lại bởi tia lửa của một ai
đó. Chúng ta phải nghĩ tới người đã làm bừng lên ngọn lửa trong ta với lòng cảm
tạ.
Toàn
bộ Kinh Thánh có tất cả 250 lần nói đến sự “cảm tạ” và “biết ơn”. Tựu chung dạy
chúng ta ba phước hạnh của người luôn biết ơn và cảm tạ Chúa:
1. Người
biết cảm tạ Chúa là người nắm giữ chiếc chìa khóa của cuộc đời hạnh phúc.
2. Người
biết cảm tạ là người sở hữu phương thuốc kỳ diệu, chữa lành mọi cay đắng trong
đời.
3. Người
biết cảm tạ là người được trang bị cho cuộc chiến đấu – và chiến thắng- trước
những trận chiến tâm linh.
“Hỡi
Đấng Chí Cao, thật lấy làm tốt mà ngợi khen và ca tụng Danh của Ngài”
(Thi thiên 92:1)
No comments:
Post a Comment