Một
đứa bé Phi Châu đã viết bài thơ tựa đề “Who is coloured?” (Ai là người da màu?).
Bài thơ được cơ quan Văn hóa Liên Hiệp Quốc chọn là áng văn hay nhất trong năm
2006. Bài thơ như sau:
When
I born, I black. When I grow up, I black. When I cold, I black. When I go in
sun, I black. When I scared, I black. When I sick, I black. And when I die, I
still back.
And
you white fellow!
When
you born, you pink. When you grow up, you white. When you cold, you blue. When
you go in sun, you red. When you scared, you yellow. When you sick, you green.
And when you die, you grey.
And
you calling me coloured?
(Tôi
sinh ra, đen. Tôi lớn lên, đen. Khi tôi lạnh, đen. Tôi phơi nắng, đen. Khi tôi
sợ, đen. Lúc tôi bệnh, đen. Rồi khi chết, tôi vẫn đen.
Hỡi
những người bạn da trắng!
Khi
bạn sinh ra, hồng. Bạn lớn lên, trắng. Lúc bạn lạnh, xanh. Bạn phơi nắng, đỏ. Khi
bạn sợ, vàng. Khi bạn bịnh, màu lá. Và khi chết, bạn xám.
Thế
mà bạn gọi chúng tôi là da màu?)
Thói
thường đánh giá người khác do chủ quan, định kiến, kỳ thị và lòng đố kỵ nên khó
tránh khỏi bất công, phiến diện. Bởi thế người xưa còn để lại lời khuyên: “Tiên
trách kỷ, hậu trách bỉ” (tự trách mình trước khi trách người) là thế.
Chúa
Giê-xu còn nêu lên một hình ảnh khắc khe hơn trong việc xét đoán người khác.
Ngài phán: “Sao ngươi dòm thấy cái rác trong mắt anh em ngươi, mà không thấy
cây đà trong mắt mình? Hỡi kẻ đạo đức giả! Trước hết phải lấy cây đà khỏi mắt
mình, rồi mới thấy rõ mà lấy cái rác khỏi mắt anh em mình được”.
Lời
dạy của Ngài thật rõ ràng: “Các ngươi đừng đoán xét ai, để mình khỏi bị đoán
xét” (Ma-thi-ơ 7:1-5).
No comments:
Post a Comment