MỘT PHIÊN TÒA TẠI INDONESIA
Trong
phòng xử án, vị chánh án trầm ngâm suy nghĩ trước những cáo buộc của công tố
viên đối với một cụ bà vì tội ăn cắp tài sản. Bà bị buộc phải bồi thường 1 triệu
rupiah cho ông chủ quản lý khu vườn trồng sắn mà bà đã nhiều lần ăn trộm. Giữa
chốn công đường, cụ bà trên 70 đã bào chữa trong tiếng nấc nghẹn ngào rằng bà
ăn cắp vì gia đình quá thiếu thốn, đứa con trai bị bịnh ngặt nghèo, còn đứa
cháu thì suy dinh dưỡng vì đói.
Vị
thẩm phán nhìn bà cụ đói khổ, thở dài và nói : “Xin lỗi, thưa bà…Pháp luật là pháp luật, tôi đại diện của pháp luật nên
phải xử nghiêm minh. Nay tôi tuyên phạt bà phải bồi thường 1 triệu rupiah cho
chủ vườn sắn. Nếu bà không có tiền trả, bà buộc phải ngồi tù hai năm rưỡi !”.
Bà cụ run rẩy, nước mắt trào tuôn. Bà đi tù rồi thì ai sẽ chăm lo con và
cháu ở nhà. Im lặng một vài giây, quan tòa lại nói tiếp: “Nhưng tôi cũng đại diện cho công lý. Tôi tuyên phạt tất cả những công
dân nào có mặt trong phiên tòa nầy, mỗi người 50,000 rupiah. Vì sống trong một
thành phố văn minh, thịnh vượng mà lại để cho một bà cụ phải đi ăn cắp nuôi con
cháu của mình”.
Nói xong, ông cởi mũ mình ra đưa cho cô thư
ký: “Cô đưa mũ nầy truyền đi khắp phòng
và tiền thu được hãy trao cho bị cáo”. Cuối cùng, bà cụ nhận được 3 triệu
rưỡi rupiah, trong đó có 50,000 từ viên công tố đã buộc tội bà và còn nhiều người
hứa sẽ trả thay cho bà 1 triệu tiền phạt. Thẩm phán gõ búa kết thúc phiên tòa
trong niềm hạnh phúc của tất cả người cho và người nhận. Đây có lẽ là một trong
những phiên tòa nghiêm minh và cảm động nhất mà chúng ta được biết.
Chúng
ta có thường nghĩ đến nghĩa vụ của mình với xã hội? Những tình cảnh nghèo đói,
khốn khổ xung quanh có phần nào trách nhiệm của mỗi chúng ta?
No comments:
Post a Comment