Tuesday, 27 November 2012

NHỮNG TẤM LÒNG VÀNG

Vào năm 1892, tại đại học Stanford (Hoa Kỳ) có hai sinh viên mồ côi, không có tiền trả học phí. Và họ nảy ra sáng kiến: tổ chức một buổi trình diễn âm nhạc có bán vé để gây quỹ.
Họ đến với nhạc sĩ dương cầm đại tài Ignacy Paderewski để xin ông đến biểu diễn. Người quản lý của Paderewski yêu cầu trả số tiền $2000, một con số khá lớn thời bấy giờ. Hai bên thỏa thuận và họ bắt tay vào việc tổ chức. Nhưng đến ngày trình diễn, số tiền bán vé thu được chỉ có $1600. Những chàng sinh viên nghèo đem hết số tiền đến giao cho Paderewski và hứa rằng sẽ trả món nợ $400 sau. Nhưng người nhạc sĩ nói: “Không, các cậu cứ giữ toàn bộ số tiền đó cho việc học, không phải trả cho tôi gì hết”. Họ vô cùng bất ngờ, xúc động cảm ơn nhà dương cầm tốt bụng và đầy nhân cách.
Người nghệ sĩ hào phóng đó về sau đã trở thành thủ tướng của dân tộc Ba-lan. Dù là nhà lãnh đạo tài ba và tận tụy, nhưng chiến tranh đã tàn phá tơi tả đất nước ông. Hơn một triệu rưỡi người chết đói. Ông đã phải nhờ đến Cơ quan Cứu Trợ Lương thực của Hoa Kỳ giúp đỡ. Người đứng đầu cơ quan nầy là Herbert Hoover (về sau trở thành tổng thống Mỹ). Hàng ngàn tấn lương thực nhanh chóng được gửi sang, công cuộc cứu trợ rất thành công. Và khi vượt qua thảm họa, Paderewski quyết định đi Hoa Kỳ để tỏ lòng tri ơn Hoover và đất nước đại lượng. Thế nhưng, khi Paderewski định tỏ lời cảm ơn, thì Hoover chận lại và nói: “Thưa thủ tướng, Ngài không cần cảm ơn tôi. Ngài còn nhớ một lần trước đây Ngài đã từng giúp cho hai sinh viên có tiền theo đuổi việc học. Tôi là một trong hai người đó”.
Những tấm lòng vàng đó đã làm cho thế giới tốt đẹp biết bao!  Xin tặng Bạn một câu Thánh Kinh: CHÂM NGÔN 19:17.

Thursday, 22 November 2012

LỄ TẠ ƠN

Lễ Tạ Ơn (tiếng Anh là Thanksgiving) là một trong những ngày lễ trọng thể tổ chức hằng năm tại Mỹ và Canada để bày tỏ lòng cảm ơn Chúa đã ban cho cuộc sống đầy đủ và an lành. Đây là lễ hội truyền thống có từ năm 1621 cho đến ngày nay.
            Câu chuyện bắt đầu từ thế kỷ thứ 16, khi hoàng đế nước Anh bắt buộc mọi người phải cải đạo theo tôn giáo của ông. Trong số những người chống đối có bộ tộc Pilgrim. Nhiều người đã chấp nhận ngồi tù để giữ vững niềm tin. Sau đó nhà vua cho họ chọn lựa: theo đạo của vua hoặc rời khỏi nước Anh! Những người Pilgrim bồng bế nhau đến Hòa Lan sinh sống. Nhưng rồi họ thấy cuộc sống nơi nầy không thích hợp với tương lai con cháu, nên đã lên thuyền giong buồm đến “tân thế giới” (châu Mỹ). Con thuyền Mayflower đến bến bờ Hoa Kỳ ngay lúc mùa đông, Đói và lạnh đã khiến một số người trọng bọn không sống sót nổi. May gặp những người da đỏ bản xứ tốt bụng cho họ đồ ăn, chỉ dẫn cách sinh tồn trong thời tiết khắc nghiệt, dạy săn bắn v.v…Nhờ đó thoát khỏi kiếp lầm than. Khi cuộc sống ổn định, họ tổ chức một LỄ TẠ ƠN để cảm tạ Thiên Chúa và tri ơn những người da đỏ đã cứu giúp. Truyền thống tốt đẹp nầy lưu lại mãi đến ngày nay.
            Tạ ơn là một đặc điểm quý báu của những con dân Chúa khi nghĩ đến sự cứu rỗi, ban ơn và chăm sóc của Ngài. Đó còn là dịp cho ta nói lên lòng cảm tạ những người đã cưu mang, an ủi, chia xẻ với mình trong những giờ phút bi đát nhất của cuộc đời.
            “Hỡi Giê-hô-va Đức Chúa Trời tôi, tôi sẽ cảm tạ Chúa đến đời đời” (Thi-thiên 30:12b).

Monday, 19 November 2012

BẠN CÓ THƯỜNG HÁT THÁNH CA?

Hát Thánh Ca tốt cho sức khỏe, nhất là những người lớn tuổi. Đó là kết quả của một cuộc nghiên cứu do giáo sư Jill Hamilton của viện Đại học ở North Carolina, miền Đông nước Mỹ tiến hành.
Sau một cuộc khảo sát nhiều năm tháng giữa những người Mỹ gốc Phi cao tuổi, người ta khám phá ra rằng việc thực hành niềm tin tôn giáo, nhất là hát các bản Thánh ca có tác dụng rất tốt trong việc thư giản, làm giảm áp lực (stress) cách đáng kể cho những bậc cao niên. Thánh ca làm tăng niềm tin, hi vọng, vơi đi những ưu phiền trần tục, chữa lành những u uẩn cuộc đời. Phần lớn những người tham gia vào cuộc nghiên cứu đều đồng ý rằng những bài hát ca ngợi Chúa làm sống lại kỷ niệm ấu thơ, hoài niệm về quê hương, tưởng nhớ đến tổ tiên, giúp họ giảm bớt những căng thẳng trong cuộc sống, thêm nội lực cho tâm hồn. Những ai thường duy trì cuộc sống vận động, thích sinh hoạt thể thao, thì khi hát các ca khúc nầy lại càng phát huy tác dụng.
Điều mà người ta mới vừa khám phá và khuyến khích chúng ta thực hành, thì hai ngàn năm trước Sứ đồ Phao-lô đã hết lòng khuyên nhủ cộng đồng giáo hữu tại thành Ê-phê-sô: “Hãy lấy ca vịnh, thơ thánh và bài hát thiêng liêng mà đối đáp cùng nhau, và hết lòng hát mừng ngợi khen Chúa” (Ê-phê-sô 5:19)

Thursday, 15 November 2012

CẢM THÔNG MANG LẠI LỢI ÍCH GÌ CHO CHÍNH TA?

Sau bài “Cảm Thông” tuần rồi, có người hỏi: “Tôi cảm thông với người khác, tôi được ‘lợi’ gì không?
Thật ra, nếu ta đã có lòng độ lượng thì sẽ không nghĩ đến điều lợi cho chính mình. Nhưng đã hỏi thì cũng nên trả lời:
Các nhà tâm lý cho rằng khi ta phát huy tính cảm thông, là ta giảm bớt sự quan tâm đến bản thân mình mà tăng sự lưu tâm đến người khác, lòng nhân đạo ấm áp hơn, tâm hồn rộng mở hơn. Từ đó ta sẽ là một người dễ thương hơn, có lòng trắc ẩn hơn, mềm mại với người xung quanh hơn và dĩ nhiên sẽ trở nên lôi cuốn hơn. 
Ngoài ra, người có lòng cảm thông sẽ giảm áp lực của chính mình và làm tăng mức độ hạnh phúc mà mình đã ban ra. Họ nhận thức thực tế rằng mình chỉ là một con người, thường hay mắc nhiều sai phạm, để rồi sẽ dễ dàng tha thứ, khoan dung với người khác khi họ phạm lầm lỗi. Vì lẽ đó, người cũng có tầm nhìn rộng rãi với chính bản thân, bớt đi tánh mặc cảm, bỏ thói tự sỉ vả mình khi sai quấy, học hỏi từ thất bại mà tiếp tục dấn bước đi lên.
Và với bản tánh lương thiện đó, người có lòng cảm thông thường có mối liên hệ tốt với tha nhân, không tự cô lập mình, biết chia xẻ niềm vui cõi buốn, thay vì cứ mãi ôm ấp, gậm nhấm nỗi cô đơn của riêng mình.
Thánh Kinh đã dạy: “Ban cho thì có phước hơn là nhận lãnh” (Công vụ 20:35).
Cảm thông là cách tuyệt vời để sống và giao tiếp với xã hội. Ta sẽ dễ điều hòa và ứng phó tốt đẹp cho mọi tình huống xảy đến xung quanh. Ta sẽ hiểu chính mình hơn, dễ chấp nhận người khác hơn. Với kỹ năng giao tiếp đó, ta sẽ sống hài hòa với xã hội và dễ dàng thăng tiến trên bước đường đời dẫu nhiều nỗi đắng cay!

CẢM THÔNG

 “Cảm Thông” là một từ ngữ đáng yêu của tiếng Việt. Trong Anh ngữ, đó là chữ “compassion” có nguồn gốc từ tiếng La-tinh. “Cảm thông” là cùng đau khổ với người khác, là chia xẻ một kinh nghiệm đau thương mà chính mình đã từng trải qua. Từ sự cảm thông mà ta mới dễ dàng tha thứ khi nhìn thấy những lỗi lầm của người khác và nhứt là khi ta bị xúc phạm nặng nề.                                        
    Cảm thông có nghĩa là ta đặt mình vào vị trí của người đối diện, là nhận biết và hiểu được cảm xúc của người đó. Điều nầy không phát xuất từ lòng thương hại, thốt ra những lời an ủi giả dối, đầu môi chót lưỡi, mà là cảm nhận tất cả những gì họ đang trải qua, niềm vui hay sự đau khổ, bằng tâm trạng của chính mình, dường như là chính mình đang nếm trải vậy!
    Từ tấm lòng thấu hiểu đó, ta sẽ biểu lộ qua hành động, bằng sự quan tâm, chăm sóc. Ta sẽ bước ra khỏi thói quen tự xem mình là trung tâm, ích kỷ, chỉ muốn mọi người chú ý đến mình; thay vào đó là thái độ cỡi mở, vị tha, biết tôn trọng và chân thành hơn với đồng loại.
    2000 năm trước Sứ-đồ Phao lô đã từng khuyên nhủ: “Hãy vui với kẻ vui, khóc với kẻ khóc”. Rô-ma 12:14. Nhưng nếu không bởi lòng cảm thông, độ lượng, mấy ai thực hiện được lời khuyên quí báu nầy nhỉ?

Tuesday, 13 November 2012

CHỈ NHỜ MỘT CÂU HỎI

Ngày 28 tháng 7 năm 2012 vừa qua, anh Johnny Nguyễn, 26 tuổi, một người Việt Nam đã đến làm diễn giả cho một chương trình tổ chức tại Bankstown Art Center. Đề tài của bài nói chuyện: “Cơ Hội Thứ Hai”!.
    Từ tuổi thiếu niên Johnny Nguyễn đã là một tay chuyên môn hít thử chất crystal meth trước khi đem ra bán cho các con nghiện. Và dĩ nhiên Johnny là một tay nghiện ma túy rất nặng. Anh đã chứng kiến nhiều bạn bè, khách hàng gục chết vì xử dụng quá liều. Thân thể của anh đầy những vết sẹo, dấu tích của những trận đụng độ quyết liệt với các đối thủ ở những hộp đêm để bảo vệ “thương trường” của mình. Đã từng có một ông chú là thành viên của băng đảng 5T khét tiếng một thời, thì việc trở thành tội phạm chỉ là chuyện bình thường với một câu bé 18 tuổi.
    Nhưng bỗng nhiên, hai năm trước tay buôn ma túy thứ dữ đó lột xác như một phép lạ. Bây giờ anh sinh sống bằng nghề thợ ống nước và làm cố vấn cho giới trẻ lầm lỡ. Anh kể lại, câu chuyện khởi đầu ở một trạm xăng, có một người lạ hỏi anh rằng anh biết gì về Thượng Đế? Thế là dường như có một động lực thiêng liêng thúc đẩy anh quyết định tìm đến nhà thờ. Bởi đó cuộc đời chuyển sang một bước ngoặt mới! Anh nói: “Quả là một phép lạ đối với đời tôi. Từ một người quen với bạo lực, sống chung ma túy, tôi đã trở về làm người lương thiện!”. 
  “Nhưng hễ ai đã nhận Ngài, thi Ngài ban cho quyền phép trở nên con cái Đức Chúa Trời” (Giăng 1:12)

Monday, 12 November 2012

TÌNH YÊU BAO LA



Trong kỳ Thế Vận Hội Người Khuyết Tật 2012 vừa qua tại Luân Đôn, anh Ahmed Kelly tham dự môn bơi lội và đã về hạng tư trong lần chung kết. Anh vụt mất tấm huy chương đồng chỉ khoảng thời gian rất ngắn. Thế nhưng mẹ anh, bà Moira Kelly đã nói: “Đối với tôi, Ahmed đã chiếm huy chương vàng! Nó đã nở một nụ cười rất lớn, như đất nước Úc vậy. Bạn phải đến đây, chứng kiến điều nó đã làm, rồi bạn sẽ cảm nhận một niềm hạnh phúc vô biên”.
Ahmed 20 tuổi, khi sinh ra ở Iraq đã bị dị tật do những vũ khí hóa học mang lại, không có cánh tay, hai chân cụt mất từ đầu gối. Lúc còn tuổi ấu thơ, Ahmed và đứa em sơ sinh, Emmanuel, đã bị đem đến bỏ trước thềm nhà của một viện mồ côi. Cả hai đã được bà Moira Kelly nhận làm con nuôi và đem về Úc. Dưới sự bảo dưỡng của bà, hai anh em đã thành người hữu dụng: Ahmed là lực sĩ bơi lội, Emmanuel 18 tuổi là một nhạc sĩ trình diễn.
Trong cuộc bơi chung kết, người ta chứng kiến cảnh bà Moira Kelly choàng là cờ Úc, mắt nhìn xuống hồ nước, đẫm lệ, miệng không ngừng la lớn “Aussi, Aussi, Aussi, Oi, Oi, Oi!” để cổ võ cho từng mét bơi của Ahmed. Đối với bà, anh là tất cả, anh đã lập một kỳ công!
Giữa xã hội loài người, dù Bạn là ai, thấp hèn thế nào, thì trong vòng tay Thiên Chúa, Bạn vẫn mãi mãi được Ngài quí mến, thương yêu.
“Đức Giê-hô-va thương xót kẻ kính sợ Ngài, khác nào cha thương xót con cái mình vậy!”   (Thi thiên 103:13).